Sau hai tiết mục góp vui, một ngày ghi hình mới xem như thực sự kết thúc. Đạo diễn dặn dò về lịch trình ngày mai rồi cho các khách mời về phòng mình nghỉ ngơi, mọi camera được lắp đặt trong phòng đều bị che vải lên để giữ sự riêng tư cho khách mời.
Hạ Hi Ngải đang nằm trên giường mân mê ứng dụng sáng tác nhạc trong điện thoại thì nhận được tin nhắn của Hứa Đồng:
"Em trai! Chị có mua trà sữa để trong tủ lạnh cho em đấy!" Hai chữ đó lập tức làm hai mắt cậu sáng bừng.
Không biết hôm nay Hứa Đồng đi đâu, chương trình này không cho phép trợ lý đi theo lúc ghi hình nên nhân tiện cho cô ấy hưởng thụ kỳ nghỉ phép được đoàn phim chi trả một lần, may mà cô ấy vẫn có lương tâm.
Mặc dù tối khuya tối mò đi uống trà sữa có hơi tội lỗi, nhưng hôm nay cậu hi sinh vì chương trình nhiều như vậy, đãi mình một bữa thì về tình cũng có thể tha thứ nhỉ?
Sau khi tìm cớ cho mình, cậu mở cửa phòng ngủ ra, rón rén mò mẫm trong bóng tối mà chạy tới phòng bếp, sau đó mở tủ lạnh ra lấy trà sữa, đang định lén lút chạy về lại thì đột nhiên nghe thấy có tiếng vang khẽ trong phòng khách.
Đừng nói là ăn trộm chứ?
Sớm nghe nói gần đây ở châu Âu nhiều trộm, lại có trộm ở cả cửa hàng luôn à? Hạ Hi Ngải cất trà sữa rồi cẩn thận đến gần phòng khách, chuẩn bị kêu to lên gọi người tới bất cứ lúc nào. Trong mấy phòng bên cạnh đều là các anh thợ chụp hình cao to, không sợ đánh không lại.
Hít thở mấy hơi thật sâu, cậu bật công tắc đèn lên.
"Đậu má, ai vậy? Muốn mù mắt tôi ha?"
"... Hơn nửa đêm không ngủ mà lén lén lút lút nằm ở đây, anh tính làm gì vậy?"
Hạ Hi Ngải vừa nghe tiếng đã biết đây là ai, ra vẻ không vui mà đi qua, lại thấy Giang Lưu Thâm nằm trên ghế sô pha, tay che bụng, mày cau lại thật chặt, sắc mặt có chút trắng bệch.
Anh đau dạ dày sao?
Cậu vội vàng xoay người xuống phòng bếp:
"Tôi đi nấu chút nước nóng cho anh."
"Tôi uống rồi, không có gì đâu... Nhịn một lát là được." Giang Lưu Thâm gọi cậu lại, miễn cưỡng cười:
"Nhóc con chết tiệt này cũng có lương tâm... Không uổng công anh đây thương cậu."
Hạ Hi Ngải thật sự rất bội phục anh, đã đau thế rồi mà vẫn ráng nói cho được. Cậu đi qua đặt ly trà sữa xuống bàn, ngồi vào ghế sô pha vén tay áo lên:
"Đưa tay đây, tôi đấm bóp cho anh."
Giang Lưu Thâm ngẩn ra, có chút khó tin:
"Tôi không nghe lộn đấy chứ? Thiên thần lạnh lùng muốn hạ mình đấm bóp cho tôi?"
"... Thôi, anh cứ đau chết đi." Hạ Hi Ngải đứng dậy chuẩn bị đi.
Giang Lưu Thâm lập tức tóm lấy cổ tay cậu:
"Chờ chút, cậu định đấm bóp cho tôi thật đấy à?"
"Chứ gì nữa? Chẳng lẽ tôi còn hại anh?"
"Ai biết được, lần trước cậu giúp tôi, kết quả lại hại tôi"Đổ máu tại chỗ
", chuyện này tôi vẫn chưa quên đâu." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Giang Lưu Thâm vẫn kéo người ta về:
"Có điều nể tình cậu tốt bụng quan tâm anh đây như thế, anh đây cho cậu cơ hội chuộc tội."
Hạ Hi Ngải cạn lời ngồi xuống, lười so đo với anh, đặt tay lên bụng của Giang Lưu Thâm rồi không nhẹ không nặng mà xoa bóp.
Ban đầu Giang Lưu Thâm còn đau đến mức hít một hơi sâu, nhưng ngay sau đó, nhiệt độ của hai bàn tay ấy thấm vào áo ngủ, truyền xuống dưới da làm ấm vùng bụng lên, cảm giác đau đớn cũng dần dần không còn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!