Chương 15: (Vô Đề)

Có lẽ là Tô Chỉ ở ngoài đã thành công thu hút sự chú ý của khách du lịch: Leng keng leng keng, cửa tiệm được đẩy ra làm cái chuông treo bên trên kêu lên, vị khách hàng đầu tiên đi vào.

Hạ Hi Ngải giật mình, vội vàng nháy mắt với Giang Lưu Thâm nhưng lại phát hiện ánh nhìn của đối phương đang đặt trên... phần dưới của mình.

Ngại người quay phim đang còn ở đây nên cậu không lên tiếng mắng được, đành nắm mép váy dùng sức kéo xuống, cố gắng che lại:

"Nhìn cái gì vậy hả, khách tới rồi kìa, nhanh đứng lên chào hỏi đi."

Giang Lưu Thâm thấy cậu bức rức bất an như thế thì khẽ cười, tạm thời không suy nghĩ linh tinh nữa mà đứng dậy lưu loát cởi áo khoát của mình ra, giơ lên ném vào ngực Hạ Hi Ngải, sau đó cúi người nở nụ cười đầy lịch sự với vị khách nữ vừa vào tiệm như một quý ông lịch lãm:

"Good afternoon, madam. What can I do for you?" (Chào buổi chiều, thưa quý cô. Tôi có thể giúp gì ạ?)

Hai mắt vị khách nữ này sáng lên, giọng cũng mềm nhẹ:

"Hi... I saw the bracelet in the show -window. Can I try it on?" (Xin chào... Tôi thấy một vòng tay trên tủ bày hàng, tôi thử được không?)

"Of course. Wait a moment, please." (Được chứ, xin chờ một lát.)

Hạ Hi Ngải cầm chiếc áo khoác còn vươn lại nhiệt độ cơ thể của Giang Lưu Thâm, ngây ngẩn mà nghe hai người nói chuyện với nhau, hoàn toàn không

chen vào được.

Ngẩn người gì thế? Giang Lưu Thâm đi qua gõ trán cậu một cái:

"Khách muốn đeo thử vòng tay đó trong tủ kính, nhanh đi lấy đi chứ."

"Vâng, vâng, tôi đi lấy ngay đây."

Hạ Hi Ngải mới vừa bước ra một bước đã bị Giang Lưu Thâm kéo về.

"Cột lại rồi đi ra, đừng làm khách sợ bỏ chạy." Giang Lưu Thâm cầm áo khoác của mình, đưa tay ra sau lưng Hạ Hi Ngải như ôm trọn cậu vào lòng, vòng áo khoác qua hông cậu rồi thắt tay áo lại thật chặt, che đậy lại chiếc váy ngắn củn cùng với phần bắp đùi bên dưới.

"Ôi chao, ba ba thật là quá chu đáo."

Người quay phim quay hết lại không chừa miếng nào, gò má Hạ Hi Ngải ửng hồng, lí nhí nói như muỗi kêu:

"Ba ba cái đầu anh... Cảm ơn..."

Cậu nhóc này thật sự quá thú vị.

Giang Lưu Thâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi hơi mấp máy của cậu, không hiểu sao hơi muốn bóp mặt cậu một cái.

"Ơn nghĩa không lời nào cảm ơn hết được, đây là điều ba ba phải làm."

Có thêm khả năng nói tiếng Anh lưu loát của Giang Lưu Thâm, nhiệm vụ được tiến hành tương đối thuận lợi. Ban đầu Hạ Hi Ngải lo lắng trang phục của mình sẽ khiến khách bỏ chạy, không ngờ phần lớn khách du lịch rất phóng khoáng, thậm chí có vài người còn tưởng đây là trang phục đặc trưng của địa phương, hỏi có thể chụp chung không nữa.

Cuối cùng, đến tầm bốn giờ chiều, đội của Hạ Hi Ngải và Tô Chỉ đã kiếm đủ hai trăm Euro, lấy được mảnh ghép cuối cùng cho cả ba đội, lúc trở lại nhà dân xem như đúng năm giờ.

Nhiệm vụ của ngày đầu tiên kết thúc mỹ mãn, nhà tài trợ đồng ý quyên tiền xây dựng thư viện với mười ngàn cuốn sách cho vùng núi nghèo khổ dưới danh nghĩa của chương trình.

Nhưng việc quay chương trình còn lâu lắm mới kết thúc.

"Làm gì mà ăn cơm cũng phải quay chứ..." Hạ Hi Ngải ngại ngùng dịch sang một bên để nhường chỗ cho người quay phim.

Đào Tiểu Đào cười nói:

"Trong chúng ta chỉ có anh là biết nấu cơm, không quay anh thì quay ai?"

Ai nói vậy. Giang Lưu Thâm dao phay trong tay:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!