Sau khi vội vã giải quyết bữa trưa tại một tiệm thức ăn nhanh gần đó, đội hai người lại tiếp tục lên đường.
Hạ Hi Ngải mới uống trà sữa nên hơi buồn vệ sinh, trên đường đi về phía Tây sốt ruột tìm kí hiệu nhà vệ sinh, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy bảng hiệu của một cửa hàng có dán logo của tổ tiết mục.
Hai người vội vàng vào tiệm hỏi thăm bà chủ, quả nhiên, đây chính là nơi thực hiện nhiệm vụ.
Tô Chỉ dùng tiếng Anh nói cho bà chủ biết yêu cầu của nhiệm vụ, Hạ Hi Ngải không hiểu bèn tranh thủ đi vệ sinh, lúc trở về thấy Tô Chỉ đang cầm hai bộ quần áo trong tay.
Hi Ngải... Không biết tại sao mà giọng điệu của Tô Chỉ hơi chần chờ:
"Bà chủ bảo chúng ta phải mặc bộ quần áo này giúp cô ấy bán hai trăm Euro đồ lưu niệm rồi mới giao mảnh ghép cho chúng ta..."
"Được ạ, không thành vấn đề."
Hạ Hi Ngải tưởng đó là trang phục dân tộc thôi, thế nhưng khi nhận lấy, cậu mới phát hiện bộ quần áo này có chút quen mắt, mở ra xem thì...
Thì ra là đôi tất ôm dài màu trắng... cùng với... váy xếp ly kaki... ...
"Bà chủ nói hai người phải đều mặc, tôi cũng không còn cách nào, để cậu chịu thiệt rồi." Nói xong, Tô Chỉ vào tiệm thay quần áo trước.
Hạ Hi Ngải cầm quần áo đứng yên trước cửa tiệm, rõ ràng mùa đông vẫn chưa đến mà ngọn gió phà vào trước mặt lại lạnh lẽo đến thế, bi thương đến thế... Nhưng dù không muốn thế nào cũng đành làm theo thôi, sao có thể vì mỗi mình cậu mà làm tất cả mọi người không lấy được quỹ từ thiện được.
Tô Chỉ thay quần áo xong ra ngoài tiệm, hai mắt người quay phim sáng lên, trang phục hơi gợi cảm này được Tô Chỉ mặc vào lại tạo cảm giác như một người phụ nữ trưởng thành lạnh lùng, có lẽ sẽ hấp dẫn không ít khách hàng đến.
Hạ Hi Ngải cũng khen ngợi không ngớt, nhưng vừa nghĩ tới mình cũng phải mặc vậy thì lại sa sút tinh thần, cầm quần áo đi vào trong tiệm mà mặt đầy trầm trọng.
Lằng nhằng gần mười lăm phút trong phòng thay quần áo, cậu mới vừa túm chân váy vừa mở cửa đi ra, xấu hổ đến mức má đỏ bừng:
"Chị Tô Chỉ, váy của em ngắn quá, chị có cái gì che lại được không..."
Cậu chợt im lặng, vì trong tiệm có thêm hai người khác.
"Ôi, cô em xinh tươi ở đâu ra thế này." Giang Lưu Thâm nở nụ cười bỉ ổi đến gần cậu, nâng cằm cậu lên:
"Cười một cái cho anh xem nào?"
Lỗ tai Hạ Hi Ngải nháy mắt đỏ rực, cậu xoay người muốn đi vào trong nhưng bị Giang Lưu Thâm nhanh tay lẹ mắt trước một bước đóng cửa lại.
Sau lưng có lồng ngực rắn chắc của một người dán sát vào, một làn gió nóng hổi thoảng qua bên tai, Giang Lưu Thâm dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy trầm giọng nói:
"Sao thế bạn nhỏ, xấu hổ à? Cậu như vậy làm tôi muốn trêu lắm đấy."
Hạ Hi Ngải bực bội quay đầu lại, đúng lúc nhìn vào đôi mắt phong lưu đa tình ấy, ngẩn ra nửa giây.
"... Lão lưu manh, tránh xa khỏi tôi giùm cái."
Có vẻ Giang Lưu Thâm đã quen với việc bị cậu gọi như vậy, không tức giận tí nào:
"Chậc, nói tôi lưu manh thì cũng thôi, nhưng nói tôi già thì tôi không đồng ý đâu. Cậu từng thấy lão lưu manh nào phong lưu tiêu sái hào phóng mà trẻ tuổi như tôi chưa? Biết bao nhiêu cô gái cầu xin tôi giở trò lưu manh với họ mà tôi đều làm lơ, cậu nên thấy vinh hạnh mới đúng."
Hạ Hi Ngải giật mình vì độ mặt dày vô sỉ của anh, vốn cậu đã không hoạt ngôn bây giờ càng không nói ra nổi một câu mắng mỏ.
Giang Lưu Thâm thấy cậu thật sự túng quẫn thì mỉm cười lùi ra sau, không quên hài hước mà bổ sung một câu:
"Còn nữa, cổ áo rộng quá, chú ý chút, cơ mà... hình như bên trong cũng không có gì đáng để nhìn nhỉ, cần tôi đi mua cho cậu hai ổ bánh mì tròn không?"
Từ nhỏ đến lớn Hạ Hi Ngải chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, tức đến mức không màng cả hình tượng mà đánh anh:
"Không cần! Anh đi ra ngoài nhanh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!