Đương nhiên là không thể được, dù sao tiếp đó phải sinh hoạt cùng nhau trong mười lăm ngày nữa.
Đến Athens, mọi người tá túc tại nhà người dân một đêm. Hôm sau tổ tiết mục của chương trình Đường đến phía Tây chính thức bắt đầu quay.
Sắp xếp của ngày đầu tiên là chia hai người một đội tìm kiếm thẻ nhiệm vụ, rồi dựa theo những yêu cầu trên thẻ hoàn thành nhiệm vụ đã được chỉ định, cuối cùng nhận được miếng ghép hình, nếu như ba đội khách mời có thể lấy được miếng ghép hình trở về nhà dân mà họ ở trước năm giờ chiều thì có thể ghép lại thành một tấm thẻ hoàn chỉnh, trên đó là một quỹ từ thiện do các nhà tài trợ cung cấp.
Nếu có bất kì đội nào chưa hoàn thành thì nhiệm vụ sẽ được tuyên bố thất bại.
Ngoài ra những vật có thể mang lại sự trợ giúp như điện thoại đều phải nộp hết cho tổ tiết mục, đợi đến tối khi quay lại thì mới được trả về.
Lúc mọi người cùng rút thăm, trong lòng Hạ Hi Ngải cầu nguyện mấy chục lần đừng rút trúng Giang Lưu Thâm, may mà thượng đế nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu, cuối cùng rút trúng Tô Chỉ trở thành đồng đội của cậu.
Mà Vưu Thanh rút trúng Giang Lưu Thâm thì nhảy cẫng lên, vui vẻ nói với cậu:
"Oa, Hy Ngải, tôi rút trúng anh Thâm này!"
"Chúc mừng chúc mừng."
Cậu chúc mừng cực kỳ chân thành.
Còn lại Châu Vũ Huyên và Đào Tiểu Đào đương nhiên trở thành một đội. Sau đó đạo diễn phát cho ba tổ thẻ gợi ý, trên thẻ của đội Hạ Hi Ngải chỉ viết bốn chữ
"quảng trường hiến pháp". Chắc hẳn trên thẻ của hai đội còn lại cũng là tên những khu du lịch khác.
Sau khi nhận được hành trang, người quay phim bèn xuất phát cùng bọn họ. Nhưng vừa ra khỏi cửa, Hạ Hi Ngải nhìn hoàn cảnh của quốc gia lạ lẫm xung quanh thì lập tức chìm vào mờ mịt.
Cậu không biết tiếng Anh.
Không phải là chưa từng học, cậu từng đoạt giải nhất trong cuộc thi tiếng Anh rất dễ dàng lúc còn học cấp hai, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau, lúc lên cấp ba cậu đã dứt khoát lựa chọn bỏ học, tính ra cũng đã sáu bảy năm chưa nói tiếng Anh rồi.
Chưa kể ở cấp hai lượng từ vựng được học cũng không nhiều, bây giờ đã lâu không dùng thì càng quên sạch không còn chút nào, chỉ có thể miễn cưỡng nói vài câu bình thường hay nói như Nice to meet you.
Sao không đi nữa?
Đội của Vưu Thanh đang chuẩn bị xuất phát, thấy cậu đứng ngẩn người ở cổng thì trong lòng cũng đã đoán được một hai, cười hỏi:
"Hy Ngải, chú ý an toàn nhé, không biết đường thì phải hỏi, chắc hẳn cậu biết tiếng Anh chứ?"
… Đương nhiên.
"Vậy thì tốt rồi, tôi thì không biết nhưng tôi ở cùng đội với anh Thâm nên không phải lo nữa, dù sao thì tiếng Anh của anh Thâm cũng cực kỳ lưu loát."
Anh Thâm của anh.
Hạ Hi Ngải chỉ về phía trước:
"Đã sắp không thấy bóng rồi."
Vưu Thanh giật mình, quay đầu nhìn, đúng là như vậy, Giang Lưu Thâm hề không đợi anh ta, đã sớm đi được vài chục mét rồi. Vưu Thanh cắn môi giậm chân một cái rồi vội vàng đuổi theo:
"Anh Thâm! Đi chậm chút! Chờ em một chút đi! Em sẽ lạc đường mất!"
Hạ Hi Ngải đưa mắt nhìn hai người họ, trong lòng vẫn đang nghĩ phải hỏi đường thế nào. Cậu là một nam sinh, còn là một hậu bối mới ra lò, nếu để Tô Chỉ lớn hơn mình bốn năm tuổi đi hỏi đường thì không hợp lẽ lắm. Đi thôi. Đang buồn rầu thì Tô Chỉ đã đi đến:
"Tôi đã hỏi rồi, rẽ trái hai trăm mét rồi ngồi tuyến số ba là tới."
Hạ Hi Ngải ngẩn người:
"Chị Tô Chỉ, chị hỏi lúc nào vậy ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!