Chương 8: (Vô Đề)

Mấy ngày sau đó cẩn thận quan sát, Lê Vĩ nghĩ ra một cách để dụ dỗ lấy lòng yêu nghiệt rái cá.

Con rái cá này rất có tinh thần khổ luyện, thú vui duy nhất mà nó hưởng thụ chính là mỗi lần ăn cá, hơn nữa ăn xong còn phục hồi thương thế rất nhanh, Lê Vĩ liền nhân cơ hội đánh vào điểm yếu này của nó.

Lấy ra mấy thứ dụng cụ và gia vị nấu nướng của Âm Mị Nhiên lưu lại, ngày đầu tiên Lê Vĩ bắt tay vào làm món cá nướng.

Cổ nhân có câu nhất nướng, nhì chiên, tam xào, tứ luộc...

Lê Vĩ quyết định sử dụng con bài mạnh nhất.

Kiếp trước hắn sống một thân một mình như thằng tự kỷ nhưng lại thích ăn ngon, thế nên chỉ có thể tự mình vào bếp, tay nghề xem như cũng đủ dùng.

Lại thêm cá ở suối vừa thơm vừa ngon, nước suối rất sạch, thịt cá không có mùi tanh, được Lê Vĩ cẩn thận chế biến, tẩm ướp gia vị...

Ngưng tụ linh lực đến mức nóng lên vào một đống bùi nhùi, rất nhanh lửa đã bừng cháy, hắn đem hai con cá đã được làm sạch xiên vào que rừng nướng trên ngọn lửa.

Hương thơm lan toả khắp nơi, tiểu rái cá như thường lệ định bắt cá sống bỏ vào bụng bỗng nhiên cái mũi động đậy.

Nó thính hơn cả chó, vèo một cái đã như cơn lốc đường biên lao thẳng đến vị trí của Lê Vĩ, vung vuốt đoạt lấy một xiên cá.

Cắn vào trong miệng, hai mắt rái cá trợn tròn, một cảm giác chưa từng có lan toả khắp toàn thân.

Nó vốn là vật có linh tính đương nhiên biết cách thưởng thức món ăn.

So với cá sống ngày thường mà nó gặm cắn, cá nướng như thế này có khác nào mỹ vị chốn bồng lai?

Như gió cuốn mây tan, tiểu rái cá dễ dàng nuốt trọn một con cá nướng, hai tay xoa bụng, nước miếng chảy ròng ròng vẫn chưa đã thèm, lại liếc mắt nhìn xiên cá còn lại trong tay Lê Vĩ.

Lê Vĩ đã gặm được hơn một nửa, thấy ánh mắt của nó thèm thuồng dứt khoát quay đầu sang một bên không thèm để ý đến nó.

Tiểu rái cá không phục, lập tức lao xuống dòng nước bắt lên vài con cá.

Nó học theo Lê Vĩ làm nóng Linh Lực để tạo lửa, sau đó cũng đem cá nướng lên, ngấu nghiến ăn vào.

"Con hàng này thông minh thật." Lê Vĩ không thể không khen ngợi.

Đáng tiếc tiểu rái cá không có gia vị tẩm ướp, cũng không biết cách làm sạch cá, dẫn đến đồ vật do nó nướng ra không thể nào sánh bằng tự tay Lê Vĩ làm.

Chít chít chít...

Nó liền bắt thêm vài con cá đưa đến trước mặt Lê Vĩ, cầu khẩn hắn làm món ngon cho mình, hiển nhiên vẫn chưa ăn no.

Lê Vĩ mỉm cười nói:

"Muốn ăn ngon chứ gì? Hãy trở thành đồng bọn của ta."

Hừ. Tiểu rái cá lè lưỡi khinh thường, dứt khoát quay đầu lao xuống dòng nước, như phát điên bơi ngược dòng chảy, muốn tiếp tục chinh phục con thác cao này.

Nó không dễ bị mắc lừa như vậy, nhân loại này muốn thu phục nó, còn kém xa lắm.

Lê Vĩ cười cười, không vội chút nào...

Để cho rái cá luyện thể, Lê Vĩ cũng không lười biếng.

Hắn ngồi xếp bằng bên bờ suối, lấy ra linh thạch ung dung luyện hoá, gia tăng tu vi.

Ngày tiếp theo, Lê Vĩ lại canh ngay giờ ăn của tiểu rái cá, bắt lên hai con cá chép làm món chiên xù, vẫn chỉ chia cho nó một con.

Lần đầu tiên được cắn lớp da cá giòn rụm, tiểu rái cá rất luyến tiếc thưởng thức từng li từng tí một, ăn rất chậm như sợ sẽ hết vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!