"Khanh khách, Thánh Tử của chúng ta không biết có được cơ duyên gì, thực lực vậy mà tiến bộ nhanh chóng như vậy?"
Một ngày này, Lê Vĩ đang ngồi tu luyện đột ngột rùng mình.
Hắn nghe tiếng cười yêu dị lẳng lơ, vội vàng đưa mắt nhìn đến chỗ phát ra thanh âm.
Chỉ thấy tại trên cành cây cao, có một nữ nhân tuổi chừng 30 đang thong thả ngồi, thân mặc bộ váy dài màu hồng cánh sen nổi bật, cổ áo xẻ sâu để lộ hai bầu sữa như muốn nổ tung, vòng eo uyển chuyển, tà váy cắt xéo khoe lấy một chiếc chân dài trắng nõn.
Nàng trang điểm rất đậm, diện mạo xinh đẹp nhưng đầy diêm dúa, cả người toả ra một mùi hương nồng đậm cay mũi.
"Bổ Âm Tông Chủ - Âm Mị Nhiên?"
Lê Vĩ toàn thân rùng mình, thầm mắng bản thân quá mức chủ quan.
Hắn cứ ngỡ rằng khu rừng rậm này to lớn, muốn tìm kiếm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển nên mới yên tâm trốn ở đây tu luyện, chờ bản thân mạnh hơn một chút mới rời khỏi, thế mà lại bị tìm đến tận cửa.
Kiến thức về tu chân của Lê Vĩ rất kém, hắn chưa có công pháp chủ đạo nên không biết rằng tu sĩ có thể điều động một thứ được gọi là linh thức.
Linh thức là linh lực của tu sĩ được khuếch tán ra với dạng khí mang theo ý thức của tu sĩ đó, có thể bao trùm trên phạm vi rộng.
Bên trong phạm vi linh thức của mình, tu sĩ có thể soi rọi tất cả mọi ngõ ngách.
Âm Mị Nhiên là Trúc Cơ Hậu Kỳ, linh thức của nàng có thể bao phủ bán kính 300 dặm, phát hiện ra Lê Vĩ trốn trong rừng là chuyện không mất quá nhiều công sức.
Tham kiến Tông Chủ.
Lê Vĩ cố gắng ra vẻ trấn định, nhịp tim trong lòng lại đập thình thịch vì hồi hộp.
Mỗi tiểu cảnh giới trong Trúc Cơ chênh lệch rất lớn, Lê Vĩ dù là Trúc Cơ Trung Kỳ nhưng không có tự tin sẽ thắng được Trúc Cơ Hậu Kỳ.
"Thánh Tử xem ra ưa thích giả heo ăn thịt hổ, rõ ràng ngươi cũng tu luyện thuật Thái Âm Bổ Dương..." Âm Mị Nhiên nhếch bờ môi đỏ có chút âm u của mình, giọng điệu lành lạnh:
"Hút khô hơn trăm nữ đệ tử tinh anh của bổn tông, ngươi tính toán thế nào?"
"Tông chủ nói gì tại hạ không hiểu?" Lê Vĩ giả ngu hỏi ngược lại, giấu một bàn tay ở sau lưng.
Đột ngột, hắn vung ngón tay trỏ điểm mạnh về phía nàng.
Âm Sát Chỉ!
Tiên hạ thủ vi cường, trước một địch nhân mạnh hơn tìm đến trả thù, cách tốt nhất là đánh lén chiếm ưu thế.
XOẸT!
Một tia chỉ đạn âm trầm mang theo sát ý bắn ra như xé tan không khí.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến khoé mắt Lê Vĩ run rẩy.
ĐÙNG.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, có một cái cây bị bắn thủng.
Âm Mị Nhiên hơi sửng sờ, sau đó lại cười đến mức toàn thân run rẩy:
"Khanh khách, Thánh Tử ngươi là đang tấu hài sao?"
Thì ra Lê Vĩ đánh ra vũ kỹ nhưng lại cách mục tiêu quá xa, nói dễ hiểu chính là hắn bắn trượt tận ba mét, trong khi đó Âm Mị Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ.
Sắc mặt Lê Vĩ đỏ bừng, càng nhiều hơn là lúng túng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!