Chương 19: (Vô Đề)

Ba tháng trôi qua, Lê Vĩ rời khỏi phòng tu luyện, Tiểu Bối lười biếng nằm trên vai hắn.

Tiểu Bối đã thành công nhập môn Hải Khiếu Kinh và Ngự Phong Bộ, Lê Vĩ vừa dạy cho nó tu luyện, vừa dạy cho nó đọc chữ.

Tiểu Bối cũng rất thông minh, hiện tại biết đọc và biết viết, lần sau không cần Lê Vĩ hướng dẫn nó vẫn có thể tự mình tu luyện.

Bản thân Lê Vĩ cũng có tiến bộ, hắn thành công củng cố căn cơ, ổn định tu vi, tất cả mạch trong thân thể cũng đã thông suốt vận hành trơn tru, Linh Thụ và Âm Dương Đồ trong đan điền tích trữ đầy ắp linh lực, Thái Cực Bào hồi phục, có thể nói là đạt đến trạng thái toàn thịnh.

Lê Vĩ cũng đã sử dụng thành thạo Thái Cực Bào hơn, kiện đạo bào này vô cùng thần kỳ, có thể chủ động thu liễm khí thế, trở nên cực kỳ tầm thường, như một bộ đồ vải đơn giản chẳng có gì đặc biệt.

Như thế cũng tránh được có kẻ gian tham lam ngấp nghé, nhất là khi ở tại một nơi ngư long hỗn tạp như Thiên Tà Giáo.

Mặc dù cung điện của Cốt Giang rộng lớn và xa hoa nhưng lại quá mức trống trãi, thuộc hạ, người hầu và phe cánh trước đó của lão ta đều đã bị thanh trừng, cung điện trở nên hoang vắng, có phần cô đơn lạnh lẽo.

Không thích ở lại nơi này, Lê Vĩ tiến ra bên ngoài.

Hồ Lô Sơn là ngọn núi của đại trưởng lão đương nhiên cực kỳ hùng vĩ, trên núi có thác lớn, rừng rậm hoang sơ, biển mây bao phủ, tiên khói lượng lờ như là tiên cảnh.

Đứng ở trên đỉnh có thể nhìn toàn cảnh Thiên Tà Giáo, bất quá với thực lực hiện tại của Lê Vĩ, linh thức của hắn còn không đủ để nhìn xuống chân núi, huống hồ là nhìn khắp toàn cảnh.

"Trong núi có yêu thú, ngươi có thể chiến đấu với chúng để tăng kinh nghiệm."

Thanh âm trong trẻo của Tần Thuỷ Dao vang lên bên tai.

Lê Vĩ giật mình nhìn lại, chỉ thấy nàng như tiên tử ở ngay phía sau mình.

Tu vi chênh lệch quá lớn, nếu nàng muốn đoạt mạng mình, Lê Vĩ ngay cả tư cách phản kháng cũng không có, thậm chí còn không biết là nàng ra tay.

Đệ tử đã khó lường như thế, không biết thực lực của thê tử giáo chủ đạt đến mức độ nào.

Tuy lần trước chứng kiến nàng giết chết Cốt Giang, nhưng Lê Vĩ khi đó căn bản không thể nhìn rõ tình hình chiến đấu, tốc độ của cả hai vị cường giả thật sự quá nhanh.

Thậm chí nếu không nhờ quả cầu lực lượng của thê tử bảo vệ, dư ba chiến đấu quét ngang cũng đủ khiến con kiến hôi như hắn thần hình câu diệt rồi.

Khoan đã.

Lê Vĩ chợt nảy sinh một ý tưởng.

Thấu Mệnh Nhãn của hắn lần trước đã nhìn được mệnh cách của thê tử giáo chủ mà hình như nàng cũng không phát hiện.

Nhưng đó là hắn âm thầm nhìn lén, vậy nếu nhìn trực diện thì sao?

Nghĩ đến đây, Lê Vĩ liền thử đề nghị:

"Tỷ tỷ, ngươi đứng im cho đệ nhìn thử một chút nhé."

Ngươi muốn làm gì? Tần Thuỷ Dao không hiểu ý của hắn.

Lê Vĩ không trả lời, chỉ vận chuyển Thấu Mệnh Nhãn, truyền linh lực vào giữa mi tâm.

Thấu Mệnh Nhãn mở ra nhìn thẳng Tần Thuỷ Dao.

Trong lòng Tần Thuỷ Dao hoảng hốt, dường như từ nơi sâu thẳm nhất của mình đang bị nhìn thấu.

Ngươi đang làm gì? Nàng nhịn không được hỏi.

"Tỷ không thấy cái gì giữa trán đệ à?" Lê Vĩ chỉ vào mi tâm hỏi.

"Một hình xăm giống con mắt mà thôi, có gì đặc biệt?" Tần Thuỷ Dao không hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!