Chương 17: Âm Dương Tình Cổ Đan

Hồ Lô Sơn chi đỉnh...

Trong động phủ của đại trưởng lão, Lê Vĩ tương đối nhẹ nhõm, không còn quá mức lo sợ như trước đó sau khi suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.

Đơn giản vì hắn biết thê tử chưa muốn giết mình, vậy khả năng có thể tiếp tục sống là rất cao.

Thiên Tà Giáo Chủ sở hữu ba loại mệnh cách, trong đó một loại mệnh cách thần bí chưa rõ lai lịch, hai mệnh cách còn lại lần lượt là Trung Trinh Ma Nữ và Tà Khí Lẫm Nhiên.

Tuy rằng Tà Khí Lẫm Nhiên khiến nàng chắc chắn không phải người lương thiện, nhưng cũng không đến mức cùng hung cực ác.

Đặc biệt là Trung Trinh Ma Nữ chứng minh nàng sẽ chung thuỷ với phu quân của mình, hiện tại chưa đến mức yêu nhau sâu đậm, nhưng khả năng cao sẽ không ra tay sát phu.

Bằng không Thiên Tà Giáo Chủ cũng sẽ không ném hắn ở đây, Lê Vĩ không nghĩ mình có giá trị gì để nàng giữ lại cái mạng quèn này ngoại trừ việc chính nàng muốn như thế.

Ngồi tại chỗ ngắm nhìn động phủ xa hoa của tên Cốt Giang, Lê Vĩ không dám đi lung tung.

Nơi ở của các cường giả thường bố trí các loại trận pháp, bẫy rập, không cẩn thận là mất mạng như chơi, tốt nhất cứ ngồi yên tại chỗ.

Cái tên Cốt Giang này bị giết không oan chút nào, bề ngoài tiên phong đạo cốt, ở trên núi cao thanh mát tự nhiên, tiêu dao tự tại để người khác nhìn vào, thực chất bên trong động phủ lại là cả một toà cung điện như bậc đế vương, cực kỳ biết cách hưởng thụ.

Chẳng trách vừa ăn cướp vừa la làng, một mặt hãm hại Thiên Tà Giáo Chủ, một mặt khác lại ra vẻ thương tiếc nàng, còn tổ chức Minh Hôn để hoàn thành tâm nguyện của lão giáo chủ nhằm lấy lòng các trưởng lão.

Lão tử nhổ vào.

Lê Vĩ khinh bỉ nói.

AAA...

ĐÙNG... ẦM... XOẸT... KENG KENG...

Chợt hắn nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết, thanh âm chém giết vang lên bên ngoài động phủ.

Lê Vĩ rùng mình, nơi này chính là địa bàn của Đại Trưởng Lão nhưng có người lại dám giết vào, vậy chứng minh Giáo Chủ đã bắt đầu thanh trừng vây cánh còn sót lại của Cốt Giang.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ thấy một bà lão sát khí đằng đằng, trên hai bàn tay khô gầy mọc ra Huyết Trảo đẫm máu tiến vào trong động.

Bà lão này là một trong những trưởng lão có mặt tại Minh Hôn đây mà.

Sao lại là ngươi?

Chứng kiến Lê Vĩ ngồi ngoan ngoãn, bà lão sửng sốt, hiển nhiên không ngờ hắn còn sống.

Theo như bà ta hiểu biết về giáo chủ, không có lý do giữ mạng cho tên này.

Dù sao thì việc một đại cường giả hàng đầu Man Di Chi Địa như giáo chủ bái đường thành thân với một tiểu bối Trúc Cơ Kỳ là chuyện quá hoang đường, ngay cả đám trưởng lão như bọn họ cũng không dám nhắc lại, nên giết chết tên tân lang này để mọi thứ chìm vào quên lãng mới đúng.

"Gặp qua tiền bối, ta được giáo chủ thu xếp ở lại đây." Lê Vĩ thành thật đáp.

"Giáo chủ vậy mà cho ngươi ở nơi này?" Bà lão lẩm bẩm:

"Xem ra là có dụng ý riêng của ngài, ta không dám suy đoán lung tung."

Nghĩ đến đây, bà lão cũng mặc kệ Lê Vĩ, tiếp tục hoá thành một luồng huyết vụ lao vọt vào trong cung điện.

Từng thanh âm gào thét hoảng sợ, tiếng tàn sát vang vọng khắp nơi.

Chưa đầy mười phút, Lê Vĩ nhìn thấy bà lão xách theo xiên đầu người bước ra, tay còn lại kéo theo một nữ nhân bị xích vào cổ.

Lê Vĩ nhìn nữ nhân, nữ nhân cũng hiếu kỳ nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!