Minh hôn hay còn gọi là âm hôn, là một tục lệ kết hôn với người đã chết.
Lê Vĩ thật sự không muốn liên tưởng đến, nhưng lễ phục cưới đỏ, quan tài đỏ đã ở trước mặt, hắn không muốn nghĩ cũng không được.
Hửm?
Thấy hắn đứng như trời trồng chưa chịu mặc y phục, Cốt Giang nhướn mày.
Hự.
Lê Vĩ chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, linh hồn đau đớn kịch liệt khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.
Không dám tiếp tục chần chờ, tại chỗ hắn vội vàng cất Thái Cực Vào vào Nhẫn Trữ Vật, sau đó khoác lễ cưới lên người.
Nằm vào! Cốt Giang chỉ vào quan tài.
Ực. Lê Vĩ nuốt ngụm nuốt bọt, toàn thân lạnh lẽo leo vào trong quan tài nằm xuống.
Cốt Giang lúc này mới hài lòng gật đầu, nâng lên quan tài mang theo Lê Vĩ bước vào bên trong động phủ.
Trong động là không gian xa hoa rộng lớn vượt xa vẻ đơn sơ hoà hợp cùng thiên nhiên như bề ngoài, mỗi đồ vật ở đây đều quý giá, tuỳ tiện một vật được ném ra bên ngoài cũng có thể khiến vô số kẻ tranh đoạt.
Cốt Giang không bận tâm đến xung quanh, chỉ nhẹ đánh ra một luồng pháp quyết.
ẦM ẦM ẦM.
Động phủ hơi lắc lư, vô số điểm sáng từ mặt đất bay lên như những văn tự kỳ lạ, kết thành một vòng tròn nồng đậm lực lượng.
"Chẳng lẽ đây là Trận Pháp trong truyền thuyết?"
Lê Vĩ nằm trong quan tài chứng kiến tất cả, chỉ biết cảm thán thủ đoạn của Cốt Giang quá lợi hại.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng gờm, thứ này là Truyền Tống Trận và những văn tự toả sáng kia là Trận Văn do Linh Lực ngưng tụ mà thành.
Truyền Tống Trận chỉ có Trận Sư mới có khả năng bố trí, ở các đại thế lực như Thiên Tà Giáo không phải thứ gì hiếm lạ.
Cốt Giang nâng lên quan tài bước vào trong đó.
Khoảnh khắc đó, Lê Vĩ nhìn thấy không gian xung quanh mình như bị gấp khúc, quan tài lao vọt với tốc độ kinh hoàng, bên tai chẳng còn bất cứ âm thanh nào tồn tại.
Rất nhanh khi những Trận Văn dần dần tán đi, hai người đã xuất hiện tại bên trong đại điện cổ kính.
Đại điện cổ kính rộng không tả nổi, mỗi một cây cột đều có thể chống trời, quanh cột điêu rồng khắc phượng.
Ở giữa đại điện có một lễ đường và một cổ quan tài màu đỏ được đặt sẳn chưa đóng nắp.
Lê Vĩ cố gắng quan sát, phát hiện trong quan tài kia có một nữ nhân mặc lễ phục tân nương đang nằm, từ cổ trở lên đã được khăn voăn che kín.
Hắn rùng mình liên tục, nữ nhân này rốt cuộc là ai đây?
Bất quá tuy rằng không nhìn thấy mặc, Lê Vĩ vẫn bị dáng người của nàng làm cho kinh diễm.
Đôi chân dài miên man, tay ngọc tinh xảo tuyệt luân, da trắng như tuyết không chút tỳ vết, vòng eo uyển chuyển nhỏ như eo con kiến, hai bầu tuyết lê lại căng đầy nhựa sống dưới lớp áo cưới truyền thống.
Dù y phục che thân, dáng người này vẫn vượt qua cả Âm Mị Nhiên và tất cả ác nữ Bổ Âm Tông cộng lại theo đánh giá của hắn.
"Thật mong được thấy mặt của nàng."
Lê Vĩ thầm nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!