Chương 12: Khổ chiến Kim Đan

Tiểu Lục Lâm, ánh trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, xuyên qua tán lá dày đặc, chiếu xuống những vệt sáng mờ nhạt.

Bên trong hang động sau thác nước, Lê Vĩ ngồi xếp bằng, toàn thân bao phủ bởi một tầng linh khí dày đặc. Sau nhiều ngày khổ luyện, hắn đã khai mở toàn bộ 12 kinh chính, 8 mạch kỳ kinh, 12 kinh biệt, 15 biệt lạc, cùng khổng lạc và phù lạc, xem như đã tu trọn vẹn cấp độ Cường Mạch Cảnh theo hệ thống tại Huyền Binh Đại Lục.

Hắn mãi mê tu luyện Cường Mạch Cảnh mà bỏ quên cả tu vi Trúc Cơ của mình đang giậm chân tại chỗ ở Hậu Kỳ.

105 khối linh thạch cao cấp đã tan rã hết, để lại xung quanh hắn một lớp bụi trắng mịn. Linh khí trong cơ thể giờ đây chảy cuồn cuộn như sông lớn, mang đến sức mạnh vượt xa trước đó không biết bao nhiêu lần.

Hiện tại nếu gặp Âm Mị Nhiên, Lê Vĩ tự tin có thể một quyền bại nàng.

"Lão tử giờ mạnh hơn cả siêu nhân!" Lê Vĩ mở mắt, hai đồng tử lóe lên.

Hắn vung tay thử một quyền, không khí trước mặt phát ra tiếng nổ, uy lực khiến vách đá trong hang rung lắc.

Chít chít lợi hại!

Tiểu Bối từ góc hang nhảy ra, hai tay nhỏ vỗ liên hồi, ánh mắt tròn xoe đầy ngưỡng mộ. Nó cảm nhận được khí tức của Lê Vĩ đã thay đổi, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

"Đừng sùng bái ca, ca chỉ là truyền thuyết!"

Lê Vĩ cười ha hả, định lấy thịt Kình Ngư trong Nhẫn Trữ Vật ra nướng.

Nào ngờ đột ngột hắn cảm ứng được Linh Thức toả ra ở bên ngoài thác nước của mình đột ngột tan biến.

Bởi vì có một cổ Linh Thức khác ương ngạnh hơn, mạnh mẽ hơn quét đến, trước sự chiếm hữu không gian của nó, Linh Thức của Lê Vĩ hoàn toàn tan rã.

Nhưng trước đó, hắn cũng kịp nhìn thấy một tên đạo nhân đang lướt đi như tàn ảnh, tốc độ cực kỳ kinh hoàng.

"Tiểu Bối ngươi mau trốn!"

Lê Vĩ vội vàng nói, sắc mặt ngưng trọng.

Bởi vì phương hướng đạo nhân kia đang đuổi đến chính là thác nước của mình.

Linh thức của đối phương đã quét đến, có trốn cũng trốn không được, hắn trực tiếp bước ra ngoài nghênh đón.

Hành động này của Lê Vĩ cực kỳ khôn ngoan, bước sẵn ra ngoài nếu đánh không lại còn có thể bỏ chạy cầu sinh, ngược lại nếu trốn trong hang sẽ rất bị động, như cá nằm trên thớt.

Phần phật.

Đạo bào tung bay, Xuân Phong Đạo Nhân đã hiện diện trước mặt, ánh mắt loé lên nhìn Lê Vĩ thầm nghĩ:

"Tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, quả nhiên ngươi có vấn đề."

Một tên Thánh Tử lại có tu vi sánh ngang tông chủ như Âm Mị Nhiên, điều này quá mức hoang đường.

"Gặp qua tiền bối, không biết ngươi đến nơi này có chuyện gì?" Lê Vĩ chắp tay hỏi, trong lòng lại không dám có chút lơ là.

Hắn đang suy đoán liệu rằng đạo nhân này có phải đến tìm kiếm cơ duyên trong hang động?

"Haha, tiểu hữu đừng lo lắng." Xuân Phong Đạo Nhân hoà ái nở nụ cười:

"Bần đạo một mình thám hiểm Tiểu Lục Lâm, vô tình phát hiện có người tu luyện nên đến làm quen mà thôi, tiểu hữu không cần hoảng hốt."

Có cái rắm ta tin.

Lê Vĩ trong lòng phỉ nhổ.

Từ bản đồ của Âm Mị Nhiên, hắn biết Tiểu Lục Lâm chỉ là một khu rừng nhỏ, có gì để cường giả như ngươi thám hiểm?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!