Đau, đau đến chết đi sống lại, vùng đầu như bị ai đó bổ ra làm đôi...
Đây chính là cảm giác Lê Vĩ phải gánh chịu lúc này.
Hắn lâm vào hôn mê nhưng trạng thái lại vô cùng kỳ lạ... bởi vì ý thức của hắn lại tỉnh táo chưa từng có.
Lê Vĩ tiến vào một vùng không gian, nơi có vô số tấm đá với các loại màu sắc vây quanh...
Hắn cố gắng quan sát những bia đá này, nhận ra trên mỗi bia đá đều có một dòng chữ, nhưng dù cố gắng đến mức nào vẫn không thể đọc được nội dung của dòng chữ đó.
Những bia đá như gần như xa vây ở bốn phương tám hướng xung quanh, không cho Lê Vĩ quan sát, cực kỳ huyền bí.
Mà phía trên đỉnh đầu, thình lình chính là một con mắt khổng lồ đang trôi lơ lửng.
Con mắt có màu đen là chủ đạo, ở giữa đồng tử là một hố đen vô tận xoay tròn không ngừng...
Vù vù vù vù vù vù...
Bỗng nhiên, tất cả những bia đá với nhiều loại màu sắc xung quanh đều bị thu vào trong hố đen ẩn trong con mắt đó, dường như con mắt này có thể thao túng vạn vật ở nơi này.
Không gian trở nên trống rỗng, chỉ còn lại ý thức của Lê Vĩ đang ngẩng đầu nhìn con mắt.
Con mắt kia dường như cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ngươi rốt cuộc là gì?" Lê Vĩ nhịn không được mở miệng.
"Nhân loại hèn mọn, hãy phục tùng." Từ phía con mắt, một thanh âm cao cao tại thượng, vô cùng ngạo mạn vang lên:
"Hiến dâng cơ thể, linh hồn ngươi cho bổn toạ."
Khốn kiếp a. Lê Vĩ trong lòng mắng to.
Con mắt khốn kiếp này chẳng lẽ là một lão quái vật nào đó muốn chiếm đoạt thể xác mình?
Nếu thật sự như thế, với tu vi Trúc Cơ nho nhỏ như hiện tại, lấy cái rắm gì chống lại?
"Có bổn toạ dẫn đường chỉ lối, ngươi chắc chắn sẽ đạt đến đỉnh phong nhân sinh." Con mắt tiếp tục dùng giọng điệu uy nghiêm hạ lệnh:
Mau quỳ xuống!
Ồn ào!
Có giọng điệu bất mãn bỗng dưng vang lên.
Lê Vĩ và cả con mắt đều chưa kịp phản ứng, hư ảnh ba cái bậc thang khổng lồ hiện ra giữa không gian, sau đó bỗng nhiên trấn xuống, đè thẳng lên con mắt.
Không...
Con mắt chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi im bặt trước khi hoàn toàn teo nhỏ lại và dung nhập vào giữa trán Lê Vĩ.
Khoảnh khắc đó, một luồng thông tin truyền thẳng vào đầu não của hắn.
"Thấu Mệnh Nhãn, tác dụng nhìn thấu Mệnh Cách của bất kỳ vật sống nào có tu vi không vượt quá chủ nhân hai Đại Cảnh Giới."
"Chít, chít... ngươi không sao chứ?" Âm giọng non nớt trong trẻo đầy lo lắng của Tiểu Bối truyền sang.
Lê Vĩ giật mình tỉnh lại, toàn thân đầm đìa mồ hôi, cả người vẫn nằm bên bờ suối, Tiểu Bối ở bên cạnh đang tò mò nhìn mình.
Hắn vội vàng chạy đến soi gương mặt của mình vào trong nước... chỉ thấy ở giữa trán có thêm một vệt dài hẹp màu đen, nhìn qua như hình xăm của một con mắt nằm dọc đang nhắm chặt, khiến dung mạo của hắn trở nên có chút thần bí khó lường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!