Chương 1: Vừa đột phá đã gặp Diêm Vương

"Hahaha, đại công cáo thành, từ giờ thế giới này mặc Lê Vĩ ta tung hoành ngang dọc."

Một tên nam tử cất tiếng cười to, tiếng cười tràn ngập thỏa mãn, tràn ngập đắc ý, tràn ngập ngông nghênh và hy vọng đối với tương lai phía trước.

Hắn tên là Lê Vĩ, vốn là một kẻ lập dị, một kẻ điên, một kẻ tự kỷ trong mắt mọi người xung quanh.

Khác với phần lớn người trong xã hội, nỗ lực học tập, tìm kiếm việc làm, có người yêu, gầy dựng sự nghiệp, lập gia đình, tận hưởng cuộc sống…thì Lê Vĩ lại hoàn toàn trái ngược.

Hắn như kẻ tự kỷ, cả ngày lầm lì không giao du với bất cứ ai, bỏ học giữa chừng dù thành tích không quá tệ, thường hay đóng cửa trốn trong phòng kín, thời gian rảnh rỗi thì chạy vào núi rừng, những nơi hoang vắng, cố gắng tách biệt bản thân khỏi nền văn minh nhân loại hiện đại.

Có người nói đây là do phụ thân và mẫu thân của Lê Vĩ mất sớm đã ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý của hắn, tuy hai người đã để lại cho Lê Vĩ một khối gia tài đủ để hắn sống sung túc suốt đời, nhưng chẳng biết bằng cách thần kỳ nào đó, Lê Vĩ lại phá hư tất cả tài sản, cuối cùng rơi vào kết quả húp mì tôm, ở phòng trọ.

Dựa theo lời họ hàng, những người hàng xóm đánh giá về Lê Vĩ…chỉ có hai từ hết cứu là đủ để hình dung.

Bởi vì diện mạo khá đẹp trai, vốn cũng có một vài nữ nhân muốn tiếp cận làm quen, kết quả đều bị bản tính khác thường của kẻ này dọa cho chạy mất dép.

Hắn là điển hình của hình mẫu ăn tàn phá hoại, phó mặc cho số phận, có chết cũng chẳng ai tiếc thương.

Đương nhiên đó chỉ là đánh giá của những người xung quanh đối với hắn, Lê Vĩ căn bản không hề quan tâm, bởi chỉ có chính hắn mới biết được bản thân mình muốn làm gì và đang làm gì.

Hắn là một kẻ Tu Chân, còn có thể nói là một tu sĩ.

Không hề lầm, Lê Vĩ là một tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ vừa có thành tựu…

Phụ mẫu của hắn là hai nhà khảo cổ có tiếng tăm, chu du khắp nơi trên thế giới, khai thác, tìm tòi những di tích cổ xưa, từ nhỏ Lê Vĩ được vú em nuôi lớn.

Trong trí nhớ của Lê Vĩ, số lần hắn được tiếp xúc với phụ mẫu của mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Năm Lê Vĩ tròn 10 tuổi, hắn được thông báo phụ mẫu của mình đã gặp tai nạn thương tâm khi cố gắng khai quật một di tích cổ, để lại khối tài sản thừa kế không nhỏ.

Từ trong các di vật mà phụ mẫu để lại sau khi mất, Lê Vĩ tìm thấy một quyển sách cũ kỹ, bụi bặm…

Nói là sách thì không chuẩn, mà thứ này chính là công pháp tu chân…phân biệt rõ ràng từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan....

Có thể đối với người khác thì việc tu chân giữa thế giới hiện đại là hành vi điên khùng không thực tế, ảo tưởng…

Nhưng đối với Lê Vĩ, không thử thì làm sao biết được?

Thế là kể từ đó, cuộc sống của một kẻ tự kỷ bắt đầu.

Hắn đắm chìm vào việc nghiên cứu quyển công pháp đó, cố gắng tu luyện theo hướng dẫn bên trong, hy vọng biến ảo tưởng thành hiện thực.

Tuy nhiên ở thế giới hiện đại ô nhiễm này, dù đã nhiều lần thực hiện các động tác theo như công pháp hướng dẫn, việc câu thông, hấp thụ cái gọi là Linh Khí thật sự bất khả thi, môi trường xung quanh không tồn tại Linh Khí, thay vào đó là không khí độc hại, ô nhiễm nặng nề, khói bụi hóa chất.

Không có Linh Khí làm sao tu chân?

Lê Vĩ lại điên cuồng nỗ lực tìm tòi, may mắn tìm ra những đồ vật cổ xưa, có niên đại lâu năm thường lưu tồn một ít Linh Khí mỏng manh, đủ để bản thân hắn hấp thu và tu luyện theo công pháp.

Thế là toàn bộ gia tài do phụ mẫu để lại, Lê Vĩ đốt sạch vào việc mua đồ cổ.

Mà giá của đồ cổ thì không cần phải nói, tất cả đều có giá trên trời…khối tài sản thừa kế của hắn nhanh chóng bóc hơi.

Lê Vĩ không quan tâm tài sản, không quan tâm ánh mắt của xung quanh, toàn bộ tinh thần, của cải đều dồn vào việc tu luyện.

Ở phòng trọ húp mì tôm cũng phải tu luyện, vào rừng núi hoang vắng cũng phải tu luyện…

Bởi hắn biết rằng, một khi hắn trở thành tu sĩ cao cấp, tất cả công danh, tiền tài sẽ tự động tìm đến.

Hai mươi năm, Lê Vĩ ẩn nhẫn, chịu nhục, nỗ lực…rốt cuộc cũng có thành tựu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!