Chương 9: Thức tỉnh võ hồn

Dịch: Đức Thành

"Võ hồn của nhân loại chúng ta có thể là bất kỳ thứ gì, thí dụ như võ hồn của mẹ con là băng, là một loại võ hồn nguyên tố vô cùng mạnh. Mà võ hồn của ba lại là sách, tuy nó không có uy lực mạnh nhưng lại làm cho ba có trí nhớ vượt xa người thường.

Con cũng sẽ có võ hồn của mình, mà khi thức tỉnh võ hồn con lại có hồn lực thì sẽ có thể tu luyện hồn lực để trở thành hồn sư. Nếu như con thật sự có hồn lực thì sau này ta sẽ giảng giải cho con tri thức về hồn sư.

Hiện tại thì con đã sẵn sàng chưa?"

Lam Tiêu cười híp mắt mà nhìn Lam Hiên Vũ, đưa tay về phía hắn.

Đúng vậy, Giờ đây Lam Hiên Vũ đã sáu tuổi. Cả Lam Tiêu và Nam Trừng đều rất cưng chiều đứa nhỏ này. Thật sự là bởi vì, đứa nhỏ này quá ngoan.

Trừ việc lúc đầu hắn đòi vỏ trứng mà khóc thì từ đó về sau lại không bao giờ thấy hắn khóc một chút nào nữa, luôn luôn cười híp mắt.

Khuyết điểm duy nhất của hắn là nói chuyện có chút không rõ lắm, trẻ con bình thường khi tới ba tuổi là đã có thể nói chuyện tương đối rõ ràng, nhưng cho tới bây giờ thì Lam Hiên Vũ mới có thể nói rõ ràng một chút, miễn cưỡng chấp nhận được

Mà trong âm thanh của hắn lại có vẻ non nớt lạ thường, nhưng lại rất dễ nghe. Lam Tiêu cùng Nam Trừng cũng không muốn uốn nắn cho hắn cách phát âm quá nhiều, vì bọn hắn thấy tiếng của Lam Hiên Vũ nghe rất hay a.

Từ ba năm trước, khi toàn bộ sở nghiên cứu hồn thú kỳ viễn cổ di dời đến hành tinh Thiên La thì hắn tới học tại nhà trẻ thuộc về sở nghiên cứu.

Bình thường, khi mà phụ huynh tới đón con mình thì đều nói đứa bé đẹp nhất là con của mình. Nhưng từ khi Lam Hiên Vũ tới thì đứa bé được khen tụng nhiều nhất lại biến thành hắn, không hổ danh là tiểu soái ca của nhà trẻ a.

Lam Hiên Vũ có làn da rất tốt, điểm này là không thể nghi ngờ. Bởi vì cho dù là Nam Trừng hay Lam Tiêu, rồi cả những lão sư của nhà trẻ hay thậm chí là cả những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ, mỗi khi ở cùng một chỗ với hắn thì cũng đều không nhịn được mà sờ sờ lấy má lúm đồng tiền của hắn.

Hắn là đứa nhỏ cực kì nghe lời mà cũng luôn hết sức yên tĩnh. Lúc nào cũng cười híp mắt như cả thế giới này đối với hắn cũng chỉ có sự vui sướng vậy.

"Ba, con vào trong đó đây."

Lam Hiên Vũ nhoẻn miệng cười mà phất tay với Lam Tiêu.

Hiên Vũ. Lam Tiêu đột nhiên gọi hắn lại.

Lam Hiên Vũ xoay người, hắn mở tròn mắt mà nhìn cha mình

"ba, có chuyện gì vậy?"

Nhất thời Lam Tiêu có chút khẩn trương, vì lúc này làm cho hắn không khỏi nhớ lại quả trứng có những đường vân màu ngân kim kia, hắn cảm thấy trong lòng mình đang phảng phất bị đè nén một chút gì đó.

Hiện tại, hắn có chút mong rằng Lam Hiên Vũ sẽ không thể thức tỉnh vũ hồn, vì hắn đang lo, hắn sợ con mình sẽ biến thành đối tượng nghiên cứu.

Sáu năm, gần như đứa nhỏ này đã được tất cả mọi người xung quanh yêu quý.

"Đi đi thôi, ba sẽ chờ con ở cửa" Hắn thở sâu, khóe mũi đã có chút cay cay nhưng hắn vẫn phất tay về phía Lam Hiên Vũ.

Vâng Lam Hiên Vũ lại một lần nữa nhoẻn miệng cười mà đi về phía cánh cổng kim loại lớn đằng xa.

Lam Tiêu nhấn máy truyền tin hồn đạo trên cổ tay, gần như chỉ một cái chớp mắt là đã có thể kết nối.

"Thế nào? Thế nào rồi? Vũ hồn của hắn là gì?" Nam Trừng không kịp chờ Lam Tiêu nói lấy nửa câu, cho dù là thông qua máy truyền tin cũng có thể thấy rõ ràng sự khẩn trương trong giọng nói của nàng.

"Hiên Vũ mới vừa vào, còn chưa biết vũ hồn sẽ là cái gì." Lam Tiêu vội vàng nói.

Ngay lập tức Nam Trừng liền có chút oán hận mà nói:

"Vậy ngươi gọi làm gì chứ? Làm ta khẩn trương một trận vô ích, lát nữa phải gọi lại cho ta."

Lam Tiêu cười khổ: "Ngươi không đến là đúng, thật sự là ta cũng rất khẩn trương. Nam Trừng, ta muốn nói với ngươi, dù vũ hồn của con là gì đi nữa thì cái công lao kia... cũng phải bỏ đi thôi. Cùng lắm là sau này ta sẽ cho bọn Trần Vĩ, Lý Đình Âm tất cả công huân của mình, ta sẽ không thăng chức nữa.

Còn về việc quả trứng lúc trước thì tất cả đều quên đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!