Chương 48: Nhạc công tử ca hát

Dịch: Đức Thành

Vậy được rồi. Nghĩ tới đi chơi thì Lam Hiên Vũ cũng không cố quấn quít lấy Na Na nữa, mà Nam Trừng thấy thế thì cũng vui vẻ hơn nhiều.

Từ khi Na Na đến thì Nam Trừng cảm thấy con mình quá thân với lão sư rồi, chính mình là mẹ mà cũng không ở bên cạnh con được lâu như Na Na. Hiếm lắm mới có ngày nghỉ nàng mang Hiên Vũ ra ngoài chơi được, một phần cũng vì nàng muốn tăng tiến tình cảm của hai mẹ con.

Nam Trừng điều khiển xe hồn đạo bay vững vàng mà phi hành trên đường cao tốc trên không.

"Mẹ, hôm nay chúng ta ăn cái gì đây? Lúc về mang cho Na Na lão sư một ít được không?"

Lam Hiên Vũ vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa cao hứng bừng bừng mà nói với Nam Trừng.

Nam Trừng có chút ghen mà nói:

"con thật đúng là là lúc nào cũng không quên được Na Na lão sư của con a! Vậy mẹ hỏi con đây, con yêu thích mẹ hay Na Na lão sư hơn?"

Lam Hiên Vũ liếc Nam Trừng một cái rồi nói:

"Mẹ à, theo cách nói của người lớn thì mẹ là đang cố tình gây sự đấy nha."

Nam Trừng run lên, nàng dở khóc dở cười mà nói:

"Con học những thứ này từ chỗ nào vậy?"

Lam Hiên Vũ lập tức bày ra một bộ dáng người lớn, lại còn bắt chước ngữ khí của Lam Tiêu:

"Nam Trừng, ta cho ngươi biết, tuy ta nuông chiều ngươi nhưng ngươi cũng không thể cố tình gây sự a! Dù hồn thú nhỏ yếu như nhu cốt thỏ nhưng khi nóng nảy còn có thể cắn người đấy!"

Nam Trừng kinh ngạc mà nhìn hắn:

"Tốt! Thằng nhỏ này, dám nghe trộm ba mẹ nói chuyện."

Lam Hiên Vũ hì hì cười:

"Không phải con nghe lén nha, tại ba mẹ nói lớn quá đấy."

Nam Trừng hừ một tiếng rồi cười nói:

"thằng nhóc con này giờ cũng biết cãi rồi. Đúng rồi, hình như hôm nay có buổi hòa nhạc tiếp sóng của Nhạc công tử đấy."

Nàng vừa nói vừa mở màn hình trên xe.

Màn hình sáng lên, căn bản không cần điều chỉnh gì nữa, thứ hiện lên đúng là kênh mà Nam Trừng thường xuyên xem.

Vị minh tinh tên Đường Nhạc này mặc dù mới xuất đạo mấy tháng nhưng cũng đã tạo ra những rung động khá lớn ở Liên bang. Đơn khúc đầu tiên của hắn đã gây ra ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều người.

Hơn nữa, công ti môi giới nghệ nhân lại toàn lực phát rộng nên trong thời gian ngắn thì cái đơn khúc này cũng đã truyền khắp các hành tinh của Liên bang.

Mà điểm kỳ dị là vị Nhạc công tử này mỗi lần hát đều chỉ hát một đơn khúc đầu này, nhưng trên người hắn lại có một loại mị lực đặc thù, mỗi lần hắn tiếp sóng đơn khúc thì hầu như lần nào độ náo động cũng tăng vọt.

Còn có một buổi hòa nhạc ngắn nhất lịch sử kia nữa, chỉ một ca khúc mà hắn hát tới ba lần, phải biết rằng một buổi hòa nhạc thì ít nhất cũng phải có mười mấy bài hát, còn có ảnh hưởng lẫn nhau, rồi khâu tác động qua lại nên thời gian ngắn nhất cũng phải mất hai giờ.

Nhưng buổi hòa nhạc của vị Nhạc công tử này lại chỉ có nửa giờ. Từ đầu tới cuối hắn không có nói gì nhiều mà chỉ hát ba lượt. Mà mỗi lần hát thì toàn trường lại xem say sưa như chúng không giống nhau vậy.

Cứ việc buổi hòa nhạc chỉ có nửa giờ nhưng lại không có bất kì khán giả nào rời khỏi, khi hắn rời đi thì khán giả cũng vẫn như si như say mà hồi tưởng lại ca khúc đó.

Khán giả cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nhưng cũng lại cảm thấy rất thỏa mãn, vậy mà không ai thất vọng vì buổi hòa nhạc có thời gian quá ngắn như vậy.

Trên màn hình, Nhạc công tử đang đứng trên khán đài, một mái tóc dài màu lam xõa tung sau đầu, tướng mạo tuấn tú của hắn đang dần khắc dâu vào trí óc mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!