Dịch giả: Đức Thành
Cảm ơn các ngươi. Na Na khẽ gật đầu với Lam Tiêu cùng Nam Trừng.
Lam Tiêu cùng Nam Trừng đương nhiên sẽ không để cho Na Na phải ở trong phòng tu luyện, trong nhà vẫn còn phòng khách đấy.
Thuở nhỏ thì Lam Tiêu là một cô nhi, hắn một thân một mình lớn lên ở cô nhi viện. Còn cha mẹ Nam Trừng thì thỉnh thoảng sẽ tới nhà chơi vài hôm, phòng khách duy nhất trong nhà chính là làm cho cha mẹ Nam Trừng, mà lúc này thì dĩ nhiên là cho Na Na ở.
"Miện hạ, lúc ngươi dạy Hiên Vũ ta có thể tới nghe không?" Nam Trừng hỏi dò, dù sao thì Na Na cũng là người ngoài nên nàng vẫn có chút không yên lòng.
Có thể. Na Na gật đầu.
Nam Trừng âm thầm thở dài một hơi, người ta đã đồng ý cho mình dự thính thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì rồi.
Nam Trừng đổi tất cả giường đệm trong phòng khách thành đồ mới, nàng để Na Na nghỉ ngơi trước, sau đó mới mang Hiên Vũ về phòng của mình.
"Hiên Vũ, từ giờ con sẽ bắt đầu đi theo Na Na lão sư học tập, học cái gì phải nói cho mẹ. Nếu cảm thấy có cái gì không đúng là phải nói ngay cho mẹ. được không?"
Nam Trừng thấp giọng dặn dò con trai.
"A, vâng. Mẹ, mẹ tới bắt con xem có được không?" Lam Hiên Vũ đột nhiên cười nói.
Bắt con làm gì? Nam Trừng sửng sốt một chút.
Lam Hiên Vũ hì hì cười một tiếng, nói:
"Bắt được con sẽ cho mẹ ôm một phát."
Thấy bộ dáng đáng yêu này của hắn, Nam Trừng lập tức nở nụ cười, nàng giơ tay mà chộp về phía hắn:
"Mẹ bắt thì ôm một trăm cái mới buông ra."
Tuy rằng Nam Trừng nói như vậy nhưng cái chộp này của nàng lại rơi vào khoảng không, bởi vì Lam Hiên Vũ nhảy ngược lại ngay khi nàng vừa vươn tay.
Nam Trừng vừa cười vừa mở hai tay mà nhào về phía con trai, Lam Hiên Vũ bất chợt ngồi thụp xuống. dưới chân hắn đột nhiên phát lực, cả người liền bắn ra ngoài.
A? Tuy Nam Trừng không phải một hồn sư chủ chiến nhưng dù sao nàng cũng có tu vi lục hoàn, tốc độ và tố chất thân thể của nàng đều mạnh hơn người thường rất nhiều. Lần thứ nhất nàng bắt hụt thì còn chấp nhận được, nhưng tới lần thứ hai vẫn không bắt được thì nàng đã cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nàng xoay người, rõ ràng tốc độ đã nhanh hơn nhưng lại cố ý lắc lư bả vai một cái, giương đông kích tây mà nhào tới lần nữa.
Chân Lam Hiên Vũ khẽ động, ngay khi nàng vừa chuẩn bị ôm được hắn thì thân thể hắn lại xoay tròn mà lướt ngang khỏi người nàng. Cái chộp này của nàng lại một lần nữa rơi vào khoảng không.
"Ha ha, chưa bắt được. Mẹ bắt không được đâu, để con ôm một cái nào." Liên tục né được ba lần Bắt của mẹ làm Lam Hiên Vũ đắc ý cực kỳ.
Nam Trừng không có tiếp tục bắt mà kinh ngạc nhìn hắn. Nàng không biết Lam Hiên Vũ làm như thế nào, nhưng hiển nhiên Lam Hiên Vũ không chỉ né tránh đơn giản như vậy, mà hắn né theo một quy luật đặc thù.
"Hiên Vũ, phương pháp né tránh này con học của ai?"
"Na Na lão sư dạy con a!" Lam Hiên Vũ nói
"Không phải mẹ bảo con nói tất cả những gì học được cho mẹ biết sao?"
"Na Na lão sư dạy sao? Lúc nào? Sao mẹ không biết?" lúc này thì Nam Trừng đã chấn kinh rồi.
Lam Hiên Vũ nói:
"Con học trong mộng đấy. A, không phải, Na Na lão sư nói đó là trong không gian ý thức."
Nam Trừng kinh sợ, nàng vội vàng hỏi, lúc này Lam Hiên Vũ mới đem việc Na Na lão sư dạy mình trong chuyến về cho Nam Trừng biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!