Chương 311: Uông Thiên Vũ

Dịch: Đức Thành

Mấu chốt là Lam Hiên Vũ hấp thu nhiều sinh mệnh năng lượng như vậy, nhưng thân thể hắn lại vẫn không bị căng ra, đây quả thực là kỳ tích.

"Thật sự rất muốn mang tiểu tử này đi cắt miếng nghiên cứu. Nhanh, kéo hắn lên đi." Anh Lạc Hồng nói không chút do dự.

"Mang hắn lên? Còn chưa tới một canh giờ đây." Đường Chấn Hoa nói.

Anh Lạc Hồng cả giận nói:

"Ngươi đúng là thằng ngu! Cái gì mà đến với chả không đến? Chẳng lẽ nhất định phải chờ Thụ lão tới hay sao? Trước tiên mang người về đi rồi mới bàn chuyện. Người rơi vào tay bọn họ thì ngươi còn mang về được không?"

Lúc này Đường Chấn Hoa mới chợt hiểu ra:

"Đúng a! Chúng ta về trước rồi hãy nói. Số huy chương tổn thất của tiểu tử này cũng để nói sau đi."

"Hắn tổn thất cái gì rồi?! Với cái tốc độ hấp thu đó của hắn, một phút đồng hồ hấp thu sinh mệnh năng lượng, cũng không phải chỉ có giá ba viên màu vàng huy chương."

Anh Lạc Hồng tức giận nói.

Đường Chấn Hoa không do dự nữa, làm một động tác chộp tới hướng hướng Lam Hiên Vũ. Đúng lúc này, mặt nước Hải Thần hồ đột nhiên có từng đoàn lục quang phun trào, sau đó, từng quang cầu màu bích lục phóng lên, hóa thành lá chắn mà chặn lấy bàn tay Đường Chấn Hoa.

"Không được đụng vào hắn."

Một tiếng nói già nua vang lên, nháy mắt sau đó, hai người bước ra từ trong màn sáng màu bích lục kia. Thân ảnh của bọn hắn từ hư vô hóa thực thể, lặng yên không một tiếng động đi vào bên bờ.

Một người trong đó chính là Đường Nguyệt, mà một người khác thì mặc một bộ trường bào màu xanh sẫm, râu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại mềm mại như trẻ con, lông mày trắng xóa rủ xuống hai bên, nhìn qua mặt mũi khoan hậu.

Thụ lão.

Thấy vị này, vẻ mặt Anh Lạc Hồng lập tức trở nên khó coi, nhưng nàng vẫn cung kính hành lễ vị này cùng Đường Chấn Hoa.

Thụ lão thản nhiên nói:

"Đã lâu không gặp, Tiểu Hồng. Nghe nói ngươi đã là viện trưởng ngoại viện?"

Đúng thế.

Anh Lạc Hồng đáp một tiếng.

Thụ lão không đi xem Lam Hiên Vũ, mà lại cười nhạt một tiếng: "Hai người các ngươi trở về đi. Đứa nhỏ này giao cho lão phu là được rồi. Phái sinh mệnh học chúng ta đã rất lâu không có người mới gia nhập.

Không nghĩ tới, tới lúc lão phu tuổi xế chiều lại còn có thể gặp một truyền nhân có độ thân hòa sinh mệnh năng lượng cao như thế, tương lai hắn có khả năng làm người nối nghiệp của ta.

"Sắc mặt Anh Lạc Hồng cùng Đường Chấn Hoa lập tức đều biến đến mức dị thường khó coi, Đường Chấn Hoa nhịn không được nói:"Thụ lão, ngài làm sao lại xế chiều rồi? Với tu vi của ngài, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sống thêm mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề.

Đứa nhỏ này là đệ tử của ta, hệ Chỉ Huy Không Gian của chúng ta lần này cũng chỉ có một mình hắn, ngài cũng đừng tranh giành cùng vãn bối vậy chứ.

"Thụ lão liếc mắt nhìn hắn:"Ngươi còn biết mình là vãn bối?"

Chỉ một câu này liền làm Đường Chấn Hoa nói không ra lời. Thụ lão mang bối phận cực cao trong học viện Sử Lai Khắc, đừng nói là Đường Chấn Hoa, mà gần như tất cả mọi người trong học viện đều là vãn bối của hắn.

Đường Nguyệt nhỏ hơn Đường Chấn Hoa mười mấy tuổi, nhưng khi đối mặt với Đường Chấn Hoa thì hắn lại không hề yếu thế, cũng bởi vì hắn có một lão sư mang bối phận rất cao.

Thụ lão là người dẫn đầu phái sinh mệnh học của học viện Sử Lai Khắc, vị này có một thói quen tốt, đó chính là bao che khuyết điểm.

Cho nên phái này của hắn liền không có đời thứ ba.

Theo nguyên lời hắn nói thì chỉ cần hắn còn sống, bất kể ai gia nhập phái sinh mệnh học sẽ đều là đệ tử của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!