Chương 30: Có cảm giác đã từng quen biết

Dịch giả: Đức Thành

"Ta không nghĩ ngươi lại thích trẻ con tới như vậy đâu." Vân Diễm kéo tay Na Na rồi tếp tục đi thăm quan viện bảo tàng.

Sau khi nói chuyện đơn giản một chút thì Lam Hiên Vũ cũng theo cha mẹ hắn rời đi, các nàng lại tiếp tục đi dạo trong viện bảo tàng.

Vân Diễm vừa nói vừa có chút tò mò mà nhìn Na Na.

Từ khi nàng chịu trách nhiệm chăm sóc Na Na đến giờ Vân Diễm vẫn luôn ở cùng một chỗ với Na Na đã mấy năm rồi. Cho dù phải đối mặt với tình huống gì thì Na Na cũng vẫn luôn rất bình tĩnh, dường như việc gì cũng chẳng có liên quan tới nàng vậy.

Chỉ có hôm nay, khi nàng nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp kia thì tâm tình của nàng mới đột nhiên xuất hiện chấn động, hơn nữa, hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng đau đầu trong mấy năm qua.

"Có phải đứa nhỏ kia xúc động gì tới trí nhớ của ngươi không?" Vân Diễm tò mò hỏi.

Na Na nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nói:

"Ta cũng không biết, chẳng qua là lúc đó ta đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, ta có chút cảm giác đã từng biết đứa bé kia."

Vân Diễm vô thức mà nói:

"không thể nào đâu! Đứa bé kia nhìn qua cũng chỉ có sáu bảy tuổi, mà thời gian ngươi tỉnh lại đã dài như vậy, còn trước kia thì ít nhất cũng đã nghìn năm..." Nói đến đây thì Vân Diễm vội vàng bưng kín miệng mình, nàng có chút áy náy mà nhìn về phía Na Na.

Na Na cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nghĩ thầm:

Đúng vậy a, từ trên lý luận mà nói thì dù thế nào mình cũng khó có khả năng biết được đứa nhỏ kia. Có điều, cuối cùng là trên người đứa nhỏ kia có cái gì mà lại có thể xúc động tới mình đây?

"Mẹ, a di vừa nãy thật là đẹp a."

Lam Hiên Vũ nhảy nhót mà nói với Nam Trừng.

Nam Trừng có chút ghen, nàng cười nói:

"Là mẹ đẹp hay vẫn là a di kia đẹp đây?"

Lam Hiên Vũ chặn lại: Đều rất đẹp a.

Lam Tiêu cười lớn:

"tên tiểu quỷ lanh lợi này, rất biết nói chuyện a, có điều, đây là lần đầu tiên chúng ta thấy con nói người khác đẹp đấy. Con ta có ánh mắt rất tốt nha, sau này con trưởng thành thì phải tìm một cô vợ đẹp như a di kia. được không?"

Vâng.

"Lam Tiêu, có phải ngươi đang hối hận vì không tìm một cô vợ đẹp như vậy không hả?!" trong mắt Nam Trừng có sát khí hiện lên.

Những hành trình tham quan bảo tàng thì thường thường là không có gì lạ, ít nhất đối với Lam Hiên Vũ thì là như thế.

Hắn vẫn chưa tới bảy tuổi nên cũng chẳng có hứng thú gì lắm với những thứ lịch sử này, thứ duy nhất có thể làm cho hắn vui chính là người hướng dẫn viên đã nói rằng Lam Ngân Thảo rất trọng yếu.

Một nhà ba người họ cứ như vậy mà chấm dứt một ngày du lãm, quay trở về chỗ ở. Bọn họ đều là hồn sư nên cho dù là Lam Hiên Vũ cũng không cảm thấy mệt mỏi gì lắm.

"Hiên Vũ, luyện khống chế thủy nguyên tố của con một chút đi rồi ngủ, mẹ sẽ hộ pháp cho con." Nam Trừng kéo Lam Hiên Vũ đến buồng vệ sinh để tránh hắn không khống chế nổi thủy nguyên tố mà làm ướt gian phòng.

Vâng. Lam Hiên Vũ phóng xuất ra Lam Ngân Thảo ngân văn bên tay trái rồi điều khiển nó bám vào cánh tay của mình. Ngay lập tức, cảm giác thân thiết đối với thủy nguyên tố lại ùa đến.

Thủy cầu!

Nam Trừng nói.

Trên cánh tay Lam Hiên Vũ hiện lên từng luồng sáng lập lòe, một quả cầu nước nhỏ dần được ngưng tụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!