Dịch giả: Đức Thành
Vốn dĩ thì Bắc Thiên Hồng không hài lòng lắm với cái tên Đường Nhạc này, nhưng từ khi gặp người ta thì hắn đã cảm thấy tên cũng chẳng còn trọng yếu nữa.
Nhạc Khanh Linh nhìn thoáng qua Bắc Thiên Hồng, Bắc Thiên Hồng quay sang gật đầu với nàng. Sau đó Nhạc Khanh Linh có chút kiêu ngạo mà nhấn cái nút trên tay, giải trừ đi tầng hào quang đang vây quanh người Đường Nhạc.
Từng điểm hào quang dần biến mất, gã thanh niên có dáng người thon dài kia rốt cuộc cũng đã lộ ra chân dung.
Mà khi hắn lộ ra chân dung cũng chính là lúc Lam Hiên Vũ chỉ về hướng màn hình mà gọi cha mẹ.
Chính là vào lúc này, cho dù là ngoài màn hình hay trong màn hình cũng là một mảnh lặng ngắt như tờ.
Nụ cười trên mặt Lam Tiêu đã biến mất, thay vào đó là ngơ ngẩn, ánh mắt của Nam Trừng thì dán chặt vào màn hình. Mà ở hiện trường buổi họp báo thì tất cả phóng viên cũng đã thi nhau trợn mắt há mồm mà nhìn.
Hắn đứng ở đó, một thân trang phục màu xanh đậm, một mái tóc ngắn màu lam, những sợi tóc phủ xuống trán rất tự nhiên. Hơn nữa là trên mặt hắn không có bất kỳ dấu vết hoá trang nào, bởi vì thật sự là hắn không thể hóa trang được.
Một đôi mắt màu lam như có thể phản chiếu ra hình ảnh mỗi người ở đây vậy. Một sống mũi cao thẳng. Nét mặt của hắn rất bình tĩnh, hai đầu lông mày mang theo nét u buồn nhàn nhạt. Mọi người xung quanh đều không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn lấy.
Lúc này thì các phóng viên cũng đã bị hắn làm cho rung động hoàn toàn. Ngoại trừ hai từ Hoàn mỹ thì mọi người đã không thể nghĩ nổi từ nào khác có thể đánh giá được hắn.
Những nam minh tinh anh tuấn cũng không phải là không có, nhưng hoàn toàn không hóa trang, tất cả đều tự nhiên như vậy thì ngoài hắn sẽ không thể tìm được người thứ hai.
Đây đã không chỉ là đẹp trai xuất sắc nữa rồi, cái khí chất u buồn kia của hắn cũng lại càng làm cho người ta thương tiếc không thôi, hận không thể ôm lấy mà an ủi hắn, xoa dịu lấy nội tâm bi thương của hắn.
"Mọi người khỏe chứ, ta là Đường Nhạc."
Đường Nhạc khẽ gật đầu với mọi người xung quanh, sau đó liền ngồi xuống.
Giọng nói của hắn nghe bình thản nhưng lại rất có từ tính, cứ như vậy mà lôi kéo tâm hồn của mỗi người. Mãi tới lúc này thì các phóng viên mới phục hồi được tinh thần, xung quanh cũng dần trở nên ầm ĩ.
"Đường Nhạc, Đường Nhạc, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi a?"
"Đường Nhạc, ngươi đẹp quá! Ta muốn làm người hâm mộ của ngươi a"
"Đường Nhạc, Đường Nhạc, ngươi có bạn gái không?"
Đường Nhạc...
Trong lúc nhất thời, các phóng viên thi nhau mà hỏi ra vô số vấn đề. Mà Đường Nhạc lại vẫn cứ ngồi bình tĩnh như vậy. thậm chí biểu lộ trên mặt hắn cũng gần như không có biến hóa gì.
"Đường Nhạc, ta yêu ngươi!"
Không biết là ai hét lớn một tiếng, lập tức liền đốt lên không khí hiện trường. Trong lúc nhất thời, chừng mấy trăm tên phóng viên tham gia buổi họp báo trở nên hỗn loạn.
Có thể tưởng tượng, sau buổi họp báo này thì người thanh niên có khí chất u buồn này sẽ dùng khí khái như thế nào mà chính thức xuất đạo!
Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Lam Hiên Vũ lắc lắc cánh tay Nam Trừng.
Mà lúc này Nam Trừng vẫn chưa phát hiện, nàng vẫn dán chặt mắt vào màn hình mà nhìn gương mặt kia, hai tròng mắt sáng một cách lạ thường.
Lúc này Lam Tiêu cũng đã tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, hắn vừa quay đầu lại thì thấy bộ dáng này của thê tử, không nhịn được mà nhíu mày.
"Này, này, nhìn vậy là đủ rồi a!"
Lúc này Nam Trừng mới thanh tỉnh lại được. Nàng quay đầu mà liếc mắt nhìn hắn: Cái gì đủ rồi?
Lam Tiêu thản nhiên nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!