Type: Chu Thu Trang
"Cứ đổ hết lỗi cho người chăn dê và nhớ kĩ, không được ra ngoài!" Cuối cùng Lâm cũng lay chuyển được ý chí của tôi. Anh ta vỗ vai tôi, giục: Mau về phòng đi!
Sau đó, anh ta quay người định ra ngoài, đột nhiên một
giọng nói khàn khàn vang lên:
"Kangkun, cháu đang làm gì ở đây thế?"
Cùng với giọng nói, bóng dáng gầy gò của trưởng thôn Gama, Wughi, từ từ
xuất hiện trên bậc thang đá.
Wughi được coi là linh hồn của thôn
Gama, được mọi người trong thôn tôn kính. Kangkun bị ông ta gọi thẳng
tên, đang định xông vào trong lập tức dừng lại, không dám động đậy nữa.
Wughi đã về, ngay cả khi ông ta đã xông vào nhà thì cũng vô ích mà thôi.
Tôi và Lâm thấy Wughi đã quay về, đồng loạt quay lại nấp phía sau cửa nghe
ngóng. Chỉ thấy ánh mắt của Wughi lướt qua một lượt những người trước
cửa rồi dừng lại ở chỗ Kangkun, sau đó, ông ta hỏi thẳng:
"Hôm nay, cháu tới đây vẫn là muốn hỏi khách về chuyện của bố cháu phải không?"
Kangkun vốn tính nóng nảy, mấy hôm rồi, cậu ta có tới vài lần nhưng đều bị Sila lấy cớ tôi vẫn chưa tỉnh để ngăn lại.
Lần này cậu ta tới, đã hạ quyết
tâm phải gặp tôi bằng được, nhưng do nể sợ trưởng thôn nên lưỡng lự
không dám xông vào trong phòng. Lúc này, thấy Wughi hỏi, cậu ta bèn lớn
tiếng trả lời: Vâng!
Ceda ở bên cạnh tức giận xen vào:
"Chẳng phải đã nói là do đàn dê đâm vào sao? Kangkun, lúc đó anh cũng đồng ý rồi mà!"
Kangkun phản bác:
"Lúc đó đồng ý là vì vẫn chưa kiểm tra kĩ thi thể của bố tôi."
Ceda còn định nói thêm gì đó nhưng bị Wughi trừng mắt, đành phải thôi, nhưng cô bé vẫn tỏ ra bất bình. Wughi nhìn Kangkun, từ tốn nói:
"Trong tay của Abbas có mảnh vụn quần áo của cô gái đó cũng không nói lên điều gì cả."
Kangkun tức giận:
"Sao lại không nói lên điều gì? Chưa biết chừng…" Cậu ta vốn rất sợ Wughi, nhưng hiện giờ đã bất chấp tất cả.
Wughi ôn tồn tiếp lời cậu ta:
"Chưa biết chừng cô gái đó đã khiến Abbas bị rơi xuống vực, phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!