Type: P. anh
Ánh mắt của phu nhân Pei liếc qua hai người chúng tôi, không có vẻ tán
thưởng hay rộng lượng gì cả, còn Sumy thì luôn mỉm cười nhã nhặn, chí ít nhìn bề ngoài bà ta rất bình tĩnh, Laila thì hơi cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
"Đại nhân Hardel rất được dân chúng yêu quý."
Phu nhân Pei vừa nói xong, Ahmed đã lạnh lùng tiếp lời:
"Chúng tôi còn tưởng bạo loạn chứ." Con trai phu nhân Pei nghe thế liền ngẩng đầu nhìn ông già
có gương mặt lạnh như băng, đôi mắt cậu bé đen láy, hàng lông mi dài và
dày, trông vô cùng đáng yêu.
Tôi đã gặp Ahmed ở trong tù và ở
Tala. Đối với người này, tôi chẳng có cảm xúc hay ấn tượng gì, vì ông ta với tôi rất đỗi xa lạ, nhưng từ khi anh chàng đứng quầy ở Tala nói với
tôi rằng ông ta muốn con gái gả cho Lâm hòng kiểm soát tập đoàn Công
nghiệp quân sự Ngô Thị thì tôi bắt đầu cảnh giác với con người này.
Hassan nói với ông ta:
"Đại nhân cứ nói đùa, dân chúng đến để chúc mừng phu nhân Pei chiến thắng, sao có thể gây bạo loạn được."
Lông mày Ahmed dựng ngược lên, Sumy đứng bên cạnh khẽ hắng giọng. Ahmed hừ
lạnh một tiếng, lát sau mới nói: Không phải thì tốt, rồi nhìn sang
tôi, nói:
"Tiểu thư Abu phải không, rất vui được gặp cô." Ông ta nhìn
tôi chằm chằm, trên mặt không có chút biểu cảm.
Không ngờ ông ta
lại đột nhiên chào hỏi, tôi lập tức đáp:
"Tôi cũng rất vui, thưa đại nhân." Ahmed nói tiếng Urdu, trong lúc luống cuống, tôi cũng đáp lại
bằng tiếng Urdu, nhưng lại là tiếng Urdu cổ. Tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời nhưng hối cũng không kịp. Ngay lập tức, Laila, Sumy, thậm chí cả phu nhân Pei đều nhìn về phía tôi, ánh mắt mỗi người mỗi khác, tôi sững người, Hassan thấy vậy liền nói:
"Đại nhân, cô ấy ít khi ra ngoài nên có chút thẹn thùng."
Nghe xong câu này, Laila nhếch miệng cười khẩy, những người khác đều im lặng.
Tôi mới ra tù được hơn hai tháng mà đã hết lần này đến lần khác trèo cửa sổ ra ngoài, đến chợ đen mua đàn ông, dùng hai chữ thẹn thùng quả thật
không phù hợp, nhưng nụ cười khẩy của Laila lại càng không hợp. Đột
nhiên nhớ ra Ahmed đã từng cùng Lâm đến nhà tù Peshawar, còn cả ánh mắt
ông ta nhìn tôi ở Tala tối hôm đó, tôi nghĩ lão già này chắc hẳn biết rõ về tôi cũng như đầu đuôi sự việc, Hassan rõ ràng là đang nói dối không
chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!