Mẹ tôi mất tích đúng một ngày trước khi Hassan cứu tôi ra khỏi tù. Sau khi gọi điện thoại cho Alice, tôi mới biết chuyện này.
Tất cả các cuộc gọi quốc tế ở Peshawar đều bị quân đội kiểm soát nghiêm ngặt, Hassan phải dùng đường truyền riêng của mình, khó khăn lắm mới giúp tôi kết nối được với Hàng Châu.
Cuộc điện thoại đầu tiên, tôi gọi cho Alice, vốn định thăm dò tin tức ở nhà, vì dù sao cũng đã lâu không liên lạc, tôi hơi lo lắng về tình hình của mẹ tôi, không ngờ lại nghe được tin động trời như vậy.
Kể từ khi tôi đi Pakistan, Alice cứ hai tuần lại đến thăm mẹ tôi một lần, gắng hết sức nói đỡ cho tôi. Mỗi lần con bé đến, mẹ tôi đều đợi sẵn ở nhà, nhưng lần đó thì không, vài ngày sau, Alice lại đến nhưng vẫn không thấy mẹ tôi đâu.
Sau đó, Alice báo cảnh sát, họ phá cửa xông vào nhà, toàn bộ tài sản, đồ đạc vẫn còn, hàng xóm, người thân, bạn bè, những nơi bà thường hay lui tới, đều tìm cả, nhưng không thấy. Không ai biết bà đã đi đâu.
Hơn nửa năm nay không có tin tức của tôi, Alice đã lén liên lạc với Muri, biết tôi đã đến Peshawar, biết tôi có vài rắc rối, nhưng không gặp trở ngại gì.
"Không gặp trở ngại gì lớn" rõ ràng chỉ là lời an ủi của Muri, nhưng đúng là tôi vẫn còn sống.
Thậm chí Muri còn lén nói cho Alice biết là có một thế lực rất lớn khác đang ngầm bảo vệ cho tôi, cho nên Alice mới tạm yên lòng, không ngờ bà Vương Bảo Ngọc lại vô cớ mất tích. Kiểm tra nhà cửa, tất cả đều không suy suyển, chỉ thiếu một thứ: hộ chiếu.
Ngay sau đó, Alice đã tìm mọi cách để liên lạc với Muri. Nhưng lần này, Muri không biết gì cả, chỉ bảo với con bé rằng tôi đã an toàn, chắc sẽ sớm liên lạc với nó. Không ngờ phải đợi rất lâu tôi mới gọi được cho Alice.
Nhận được điện thoại của tôi, Alice tỏ ra rất kích động, hỏi có phải
"mụ đàn bà chết tiệt đó" làm không, còn nói sẽ đi tìm Ngô Chung hỏi cho ra lẽ. Tôi chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy một hồi dài những tiếng tút tút. Con bé này vẫn hấp tấp và nóng nảy như trước!
Vậy là cuộc điện thoại đầu tiên từ sau khi ra tù của tôi đã kết thúc chóng vánh như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, tôi loạng choạng đứng lên lấy nước uống. Thực ra không phải tôi khát nước mà chỉ muốn làm một việc gì đó để quay lưng về phía Hassan. Tôi không muốn anh ta nhìn thấy biểm cảm bơ vơ, phẫn nỗ, hoang mang, và quan trọng hơn là nỗi sợ hãi trên mặt mình.
Phút chốc, trong đầu tôi hiện lên vô vàn ý nghĩ, lại dường như chỉ là một khoảng trống rỗng vô bờ bến,
Hassan đứng phía sau, gọi tên tôi. Tôi giả vờ như không nghe thấy, nước tràn qua miệng cốc, chảy xuống bàn mà tôi cũng không biết, cuối cùng chiếc cốc thuỷ tinh mất thăng bằng, đổ ụp xuống. Hassan định bước tới, tôi liền co rúm người lại.
Vẫn quay lưng về phía anh ta, tôi nói:
"Hassan, anh đừng tới đây, đầu óc tôi rất hỗn loạn, tôi muốn cầu xin anh một việc, tôi muốn…"
Anh ta nhanh nhẹn nói: Được.
Tôi quay đầu lại, ngẩn người nhìn anh ta.
"Anh còn chưa biết tôi muốn cầu xin việc gì mà."
"Em muốn ta giúp em tìm mẹ. Ta hứa bằng mọi giá sẽ giúp em."
Tôi thực sự chấn động:
"Đại nhân, như vậy có nghĩa là anh sẽ phải chống lại Laila và Liên minh Phương Bắc đấy,"
"Em không nói ta cũng sẽ giúp em. Nhưng sao em biết vụ bắt cóc này do Liên minh Phương Bắc, do Laila làm?"
"Nếu không pgải cô ta thì là ai?" Tôi ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt Hassan.
"Anh biết điều gì đó phải không? Hãy nói cho tôi biết!"
Anh ta đặt tay lên vai tôi, nói:
"Mễ Lạp, ta đã từng dạy em, đứng trước kẻ thù càng mạnh thì càng phải bình tĩnh, không được nổi loạn." Tuy giọng nói của anh ta rất lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một chút dịu dàng trong đó.
Sự dịu dàng này khiến cho phòng tuyến mà tôi cố gắng cầm cự gần như sụp đổ, khoé mắt tôi bỗng nóng hổi, phải chớp mắt liên hồi mới kìm được không oà khóc.
Tôi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!