Chương 20: Trở lại Broughton

Tôi gọi điện cho Alice từ sân bay Hồng Kiều, nghĩ bụng con bé có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc này, tâm đầu ý hợp không phải là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mà là sự đồng cảm với bất hạnh của người khác.

Bên kia đường dây rất ồn ào, điện thoại vừa kết nối, tôi đã buông một câu không đầu không cuối:

"Chị đi Pakistan, khoảng một tháng nữa sẽ về."

Alice không hề ngạc nhiên với quyết định lạ lùng này của tôi, chỉ hỏi:

"Ồ, có đủ tiền không?"

"Đủ, giúp chị chăm sóc mẹ nhé."

Được. Sau vài giây im lặng, Alice nói:

"Một tháng không đủ thì ở hai tháng, hai tháng không đủ thì ba tháng, nhưng phải trở về đấy."

Ừ.

Lại một khoảng lặng kéo dài, không ai chịu cúp máy trước. Cuối cùng, tôi ngập ngừng hỏi:

"Ở đó bây giờ thế nào?"

Alice đáp một cách dứt khoát:

"Em nghe nói họ đi Italia mua đồ cưới, Laila vốn không thích phong cách thiết kế của Paris. Ngải Mễ Lạp, không có chị, anh ta vẫn rất vui vẻ." Một nhát dao đâm thẳng vào ngực tôi, không sao, điều tôi muốn chính là cảm giác này, sớm chết sớm siêu thoát.

Vỏ ngoài bằng kim loại sáng lấp lánh của bốt điện thoại hắt bóng nét mặt ủ rủ muốn ngục ngã của tôi. Nhưng những lời thề non hẹn biển của anh vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Anh không hề hối hận về những gì đã làm với em, em hận anh cũng được, dù sao anh vẫn muốn từ thân thể đến trái tim của em, đều thuộc về anh."

Thế giới rộng lớn, anh sợ không tìm thấy em.

Thế giới hỗn loạn, anh sợ em không còn chờ anh ở chỗ cũ.

Nếu đã như vậy, chi bằng trói chặt em từ bây giờ.

Anh có thể lấy bốn vợ, nhưng sẽ chỉ cưới một mình em thôi.

"Alô, alô? Ngải Mễ Lạp, nói đi chứ!" Alice gọi liên hồi.

Tôi không sao thốt nên lời, trong lòng như có một tảng đá đè nặng.

"Muốn khóc phải không? Trước khi khóc, không được chải mascara đâu nhé, xấu lắm đấy."

Ừ. Tôi đáp. Nếu muốn khóc, tôi sẽ tìm một xó xỉnh nào đó mà khóc. Tôi vừa dứt lời thì Alice cúp máy.

Có người nói muốn quên một người cần ít nhất hai mươi mốt ngày, cũng có người nói thời gian để quên dài bằng thời gian yêu người đó. Einsten nói không gian và thời gian là tương đối, vì vậy, nếu sống một ngày bằng một năm thì hãy đi thật xa.

Xa mặt cách lòng, đây cũng là lí do vì sao cảm xúc khi tha hương nhiều khi là liều thuốc chữa thất tình tốt nhất. Nhưng có liều thuốc chữa thất tình tốt nhất không có nghĩa là sẽ không cảm thấy đau, sẽ không thấy tim như dao cứa.

Ngồi trên máy bay liên tục hơn bốn mươi tiếng đồng hồ khiến tôi có thể nghĩ lung tung đủ thứ chuyện.

Ngày thứ hai sau khi tôi biết Lâm đính hôn, Dela gọi điện cho tôi, nói có người đến một cửa hàng đồ gỗ ở khu chợ Changga đặt vật liệu để xây trường học có giá khoảng mười nghìn đô la Mỹ, thanh toán một lần và ghi rõ người kí nhận là tôi.

Tin tức nhanh chóng được truyền tới thôn Gama, mọi việc sau đó đều rất thuận lợi. Wughi đã cử cậu ta tới Changga, nơi duy nhất có điện thoại quốc tế, để thông báo cho tôi.

Sau khi cúp máy, tôi phải mất đến vài tiếng đồng hồ để sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao. Sau đó, tôi mua vé chuyến bay sớm nhất tới Pakistan, hậu quả của việc nhắm mắt mua vé là lộ trình của tôi cần chuyển tuyến bốn lần, thời gian bay dài tới năm mươi sáu tiếng.

Dọc đường, tôi trằn trọc không yên, thời gian chênh lệch, từ máy bay to chuyển sang máy bay nhỏ, tóc tai tôi đã rối bù như tổ quạ, mặt mũi thì bơ phờ, tiều tụy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!