Lúc tôi nói tên mình, ánh mắt Lâm thoáng vẻ lạnh lùng nhìn tôi chăm chăm,
ngoài ra còn có cả sự căm ghét nữa, khiến tôi bất giác ớn lạnh.
"Họ Ái[1] sao? Cái họ này thật kì quái!" Anh ta khẽ nhướng lông mày, hỏi lại, giọng điệu có vẻ nghi ngại.
"Có gì mà kì quái chứ! Từ khi sinh ra tôi đã mang họ Ngải rồi."
Anh ta ồ lên một tiếng rồi im lặng, không nói thêm gì nữa. Bầu không khí
vốn căng thẳng cộng thêm gió núi gào thét lại càng trở nên kì dị. Một
lúc sau, không thể chịu đựng nổi bầu không khí này nữa, tôi hắng giọng
hỏi:
"Sao anh lại ở đây? Đi chơi hay vì công việc? Tới cùng bạn bè à? Họ đi đâu cả rồi, có biết anh đang ở chỗ này không? Tôi muốn đi Chitral, anh có biết đường không? Ồ, phải rồi, chân của anh có sao không?"
Trước một loạt câu hỏi của tôi, Lâm không có bất kì phản ứng gì. Mãi tới khi
tôi hỏi đến chân của anh ta, anh ta mới sững người như thể không hiểu
rồi cúi xuống nhìn, mặt bỗng biến sắc. Tôi tự rủa thầm trong bụng: anh
ta chưa biết mình đã bị ngã gãy chân sao?
Sau khi ngã xuống, Lâm
bị hôn mê. Nhiệt độ thấp trên núi khiến cho máu anh ta đông lại, làm cho cảm giác đau đớn không còn rõ rệt nữa, cho tới lúc này.
Tuy nhiên, anh
ta đã nhanh chóng trấn tĩnh lại và bắt đầu thử cử động bên chân bị
thương một cách chậm rãi.
"Chân anh có sao không?" Tôi lo lắng
hỏi, thực sự hi vọng chân anh ta không bị gãy. Mặc dù có cảm giác tư thế xoay gập kia hoàn toàn không còn giống chân người nữa nhưng cũng có thể là tôi nhìn nhầm.
Nhưng khi Lâm cử động, khớp xương của anh ta phát ra
những tiếng lục khục khiến người ta nghe mà sởn gai ốc, chỗ xương bánh
chè của anh ta sưng vù lên.
Anh ta khẽ chửi thề, sau đó ngã
xuống. Theo bản năng, tôi định đỡ lấy anh ta. Hành động đột ngột này rất giống với hổ đói vồ mồi, tôi tin tư thế của mình cho dù không đẹp mắt
nhưng thiện ý thì chắc chắn không thể nào khiến người khác hiểu lầm.
Nhưng rõ ràng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi, vì lúc tôi sắp chạm
vào người anh ta thì bất chấp cái chân đau, Lâm giơ tay ngăn tôi lại,
ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ căm hận. Nền tuyết vốn đã trơn trượt, lại không
kịp đề phòng nên tôi ngã oạch một cái. Thẹn quá hóa giận, tôi gào lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!