Chương 18: Cuộc sống yên bình

Type: Huyền Đoàn

Laila, vị hôn thê mà đến nay Hassan vẫn nhớ nhung không quên, cô gái to gan

tới mức đám bỏ trốn cùng người đàn ông khác trong ngày cưới, cô gái

khiến cho tất cả thuộc hạ của Hassan đến giờ vẫn thầm nguyền rủa đang sờ sờ trước mặt tôi.

Liệu có thể chỉ là trùng tên? Nhưng đôi mắt

màu xanh xám như mắt mèo của cô ta là diện mạo đặc trưng của người Trung Á, lại cả cái dáng vẻ ung dung, thong thả này nữa.

Hôm bỏ trốn, Lâm và

Hassan đối đáp vô cùng căng thẳng, trong vòng vào phút ngắn ngủi người

bọn họ nhắc tới nhiều nhất chính là Laila, vì cô ta hiện đang ở cùng

Lâm.

Đột nhiên, Sao Bắc Cực hí lên một tiếng thảm thiết, vó trước bước hụt rồi lao về phía đám đông bên cạnh đường đua.

Chúng tôi đang

vào khúc cua nước rút của năm mươi mét cuối cùng, vậy mà tôi lại mất tập trung, khiến ngựa không biết làm thế nào.

Còn Laila thì đã nhân cơ hội

thúc ngựa chen lên trước, hai con ngựa, tám cái chân, phút chốc chen vào nhau, mặc dù chỉ trong một giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ cướp đi sinh

mạng một con người.

Tôi vội kéo cương tránh ra, chân của Sao Bắc

Cực va phải hàng rào, chỉ nghe thấy khực một tiếng rất nhe, chẳng lẽ

là tiếng gãy xương? Tôi kinh hãi, vội vã tập trung tinh thần, cố hết sức giảm bớt tốc độ. Lúc này, Laila đã cách tôi hai thân ngựa, vậy là thắng thua đẫ định, điều duy nhất tôi có thể làm là cố hết sức để giảm thiểu

thiệt hại của tai nạn, nhưng con ngựa thực sự quá sợ hãi rồi.

Quanh đường đua chật ních những người, Sao Bắc Cực đột nhiên chuyển

hướng, khiến đám đông chạy tán loạn. Tôi nhìn chân trước bên phải của nó chả máy, sự đau đớn khiến nó không nhìn rõ được gì nữa, lao đi như

điên.

Tôi không biết phải làm thế nào để trấn an nó, cũng không thể bắt

nó dừng lại, con ngựa lao qua vạch đích, đâm vào hàng rào, tôi bị hất

tung khỏi lưng nó. Lâm, Vương Nhuệ, Mễ Đình và tất cả những người đứng

xem chạy đến, có người chạy về phía Sao Bắc Cực, nhưng đa phần là chạy

về phía tôi.

Cả người tôi bay lên, vẽ thành một đường prabol trên không trung, nhưng tôi lại cảm thấy yên tâm phần nào. Vào lúc con ngựa

bị gãy chân, tôi đã biết đời mình thế là xong, chắc chắn sẽ bị ngã ngựa, chỉ không rõ sẽ ngã như thế nào. Tôi nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!