Type: liinn
Tôi sợ hết cả hồn, ngồi phịch xuống đất. Ngẩng đầu lên chỉ thấy một gã hậu vệ ngã sõng soài trên đất, bên cạnh là một bóng đen đang ngồi xổm và giơ một ngón tay ra kiểm tra hơi thở ở mũi tên hộ vệ. Tôi giật nẩy mình, hỏi: Lâm?
Bóng đen hơi quay người lại, mặt mũi đen xì, không là Lâm thì còn là ai chứ? Nhưng không hiểu sao thái độ của anh vô cùng lạ lùng.
Thế là cảm giác vui sướng của tôi chưa kịp thăng hoa đã bị giội cho một ngáo nước lạnh. Dela lao ra, vừa nhìn thấy tôi đã reo lên:
"Tiểu Ngải, cô không sao chứ, chúng tôi theo cô rất nhiều ngày rồi, nhưng bên cạnh cô lúc nào cũng có người, không thể ra tay được, cô…"
Thì ra họ đã theo tôi rất nhiều ngày rồi, tôi lại vui sướng trở lại. Lâm cắt ngang lời kể của cậu ta bằng câu hỏi: Đằng kia thế nào?
Dela ra hiệu không vấn đề gì, vừa nói vừa tới mở cửa một chiếc xe khác, sau khi ngồi vào trong lập tức nổ máy. Cùng lúc đó, Lâm cũng vặn chìa khóa, khởi động xe.
Lên xe. Nhanh lên. Dela thấy tôi vẫn thần người ra đó, liền vẫy tay gọi.
Đi đâu? Tôi do dự, không biết nên lên xe nào, vì Lâm tỏ rõ thái độ chán ghét.
Lâm đang cúi đầu kiểm tra đồng hồ, nghe thấy bèn ngẩng đầu lên, nói:
"Cô nói xem nên đi đâu!" Ngừng lại mấy giây, anh hỏi tiếp:
"Hay là cô thích tên Hardel rồi, định ở lại?"
Tôi hơi sửng sốt, anh chàng này bị làm sao vậy?
Đang trong lúc bối rối thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng nổ, viên đạn bắn trúng nền tuyết khiến tuyết bắn lên tung tóe. Tôi giật nẩy người, Dela vẫy tay hét lên: Mau lên xe đi!
Tôi hoảng hốt nhảy lên xe của Lâm, hai chiếc xe lập tức lao vút đi như tên bắn.
Đứng lại! Người đó quát to, đuổi theo, lại một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn sượt qua thân xe. Đó là hậu vệ của Hassan, xem ra đã làm kinh động đến anh ta rồi.
Lâm xoay vô lăng, hai chiếc xe đồng thời rẽ sang một đường khác. Khoảng vài phút sau, chúng tôi đã ra khỏi thôn làng, lao vào bong đêm mênh mông.
Đi vào hoang mạc chưa được bao lâu, Dela dùng tay ra hiệu với chúng tôi, sau đó quay đầu xe. Hai chiếc xe đột ngột tách nhau ra, lao theo hai hướng khác nhau.
Dela đi đâu đấy?
Tôi quay sang hỏi Lâm.
Lâm chăm chú nhìn gương chiếu hậu một lúc rồi mới đáp:
"Chúng ta chia nhau ra mới có thể phân tán truy binh của Hassan. Cuối hoang mạc có một đỉnh núi, cậu ấy sẽ gặp chúng ta ở đó."
"Tại sao phải tới đó gặp… Ui da!"
Chiếc xe đột ngột rung chuyển, thân xe nghiêng về một bên khiến tôi suýt nữa bị đập vào cửa xe. Cuối cùng Lâm cũng chịu quay sang nhìn tôi, thấy tôi không sao, anh lập tức quay đầu đi. Tối nay, Lâm có gì đó rất lạ, nhưng tôi không hiểu rốt cuộc lạ ở chỗ nào.
Tôi giơ tay bám vào thành xe, hỏi:
"Sau khi tới đỉnh núi thì thế nào nữa?"
"Ở đó có máy bay trực thăng đưa chúng ta rời khỏi chỗ này." Lâm kiểm tra gương chiếu hậu, nét mặt nhăn nhó.
Tôi kêu lên:
"Chết rồi, quên không rạch lốp của chiếc xe thứ ba."
"Không sao, trước khi cứu cô, tôi đã rút hết xăng của chiếc xe đó rồi." Lâm thản nhiên nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!