Trước khi Dela và nhân viên khách sạn xông vào phòng, Lâm đã nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo cho bản thân và tôi, nên khi bị bắt gặp đứng cạnh nhau trước cái giường gẫy sập, anh ta lập tức nói ngay:
"Chiếc giường này chất lượng không tốt!"
Dela đẩy cửa đi vào, vừa hay nghe thấy câu này, liền gật đầu, nói:
"Phải, thế trận lớn thế này, đến giường bằng đá chắc cũng phải sập thôi."
Mặt tôi đỏ như gấc chính.
Dưới ánh mắt nóng như thiêu đốt của mọi người, chúng tôi được chuyển sang căn phòng mới có tới tám chiếc giường, Dela và Ceda cũng vào ở cùng. Tôi kiên quyết đòi Ceda ngủ ở giường bên cạnh và lăn lộn trong sự xấu hổ, ảo não. Lâm chốc lát lại liếc nhìn, khiến tôi rối bời không biết phải làm gì.
Trước dáng vẻ lúng túng của tôi, đột nhiên anh ta quay đầu đi chỗ khác, khẽ phì cười.
Dela nãy giờ trùm chăn giả chết không nhịn được nữa, kéo chăn ra, đưa mắt nhìn lên trần nhà, hỏi:
"Người anh em, ngày mai tiếp tục chiến đấu có được không hả?"
Lời này vừa thốt ra, những tiếng rì rầm trong phòng đột nhiên im bặt, chỉ còn cái chăn của Ceda đang không ngừng rung lên, như thể con bé bị cảm lạnh. Tôi trằn trọc trong tâm trạng hỗn loạn và xấu hổ, mãi tới rạng sáng mới thiếp đi
Lúc tôi tỉnh dạy đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Lâm và Dela đã không còn ở trong phòng, tôi thấy yên tĩnh phần nào, sau buổi tối hôm qua, nhất thời tôi cũng không biết phải đối diện anh ta thế nào.
Ceda vẫn ở trong phòng, vừa thấy tôi dậy, con bé lập tức lao tới đứng ở đầu giường, vui vẻ nói:
"Ngải, mau dậy ăn sáng thôi, có cà phê đấ[email protected]"
Tôi tròn mắt kinh ngạc, cà phê và sô cô la là có tiền cứu mạng của bổn cô nương đấy! Ngoài ra cà phê còn có tác dụng làm người ta bình tâm, đúng là thứ tôi đang cần. Thế là tôi vội vàng rửa mắt rồi đi xuống tầng dưới.
Ceda kéo tôi đi thẳng vào một cửa hàng đối diện với khách sạn, mặc dù nhỏ nhưng rất đông khách. Trên một chiếc bàn kê sát tường có đặt sẵn tách cà phê đang bốc khói nghi ngút với bánh naan
Vừa ngồi xuống tôi liền hỏi: Lâm đâu?
Ceda cười hì hì, đáp:
"Ái chà, sao không thấy chị hỏi thăm Dela nhỉ?"
Kể từ bây giờ tôi không nói gì nữa là được chứ gì?
Ceda cười khúc khích đẩy tách cà phê tới trước mặt tôi, nói:
"Chị mau nếm thử xem, anh Lâm nói cà phê này có thể xép vào hàng ba loại cà phê khó uống nhất thế giới đấy,"
Để che giấu sự bối rối, tôi cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm to, vừa nghe thấy câu này liền phụtmột tiếng, phun hết cà phê ra ngoài.
Ceda dã tránh ra từ sớm, lúc này mới nói với vẻ thông cảm:
"Ôi, đúng là khó uống thật!"
Pakistan không trồng cà phê, nhưng chịu ảnh hưởng của nền văn hoá Trung Á, một số nhà hàng tự nhận là cao cấp vẫn có thể tìm được nguồn hàng. Có điều, sau khi bị pha trộn với phong cách ẩm thực của người Ấn Độ, Ả Rập và Ba Tư, cà phê ở đây… thà không nhắc tới còn hơn!
Chả trách trà Bạch Ngọc ở đây lại khó uống vô địch như vậy, coi như cũng tìm ra nguyên nhân rồi.
Tôi tức giận nhìn Ceda chằm chằm:
"Biết là khó uống còn lôi chị tới làm gì?"
"Anh Lâm nói ở đây có điện thoại quốc tế." Ceda nói rồi hất chiếc cằm mũm mĩm về phía một góc của cửa hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!