Chương 39: (Vô Đề)

Tiền Phú Quý đóng cửa, chạy vào phòng tắm.

Nước nóng dội lên người, cuối cùng cũng bớt lạnh.

Ông ta cất tiếng hát,

"Ngàn năm đợi một lần ~ Tôi không hối tiếc ~ Ah ~~"

Đột nhiên, đèn tắt.

Tiền Phú Quý ngẩn ra, chữ a mắc kẹt trong cổ họng.

Giây tiếp theo đèn lại sáng, rồi tắt.

Đèn trên đầu nhấp nháy, như đang nhảy disco.

Chập điện sao?

Tiền Phú Quý rùng mình, cảm thấy nước ngày càng lạnh, ông ta cầm vòi hoa sen xả hết bọt trên người, chuẩn bị gọi cho ban quản lý.

Quay đầu lại, ông ta đối diện với một khuôn mặt mờ ảo.

Da trắng bệch như giấy, hai bên má có hai đốm đỏ tươi như máu.

Đôi mắt quái dị nhìn chằm chằm vào ông ta, miệng nở một nụ cười rùng rợn.

Chết tiệt!

Tiền Phú Quý theo phản xạ thả vòi hoa sen, chân kẹp chặt.

Mở mắt ra, mọi thứ như một ảo giác, không có khuôn mặt kỳ lạ, đèn không nhấp nháy, vòi hoa sen vẫn trong tay.

Cơn lạnh buốt len lỏi khắp người, Tiền Phú Quý không tin nổi, lẩm bẩm:

"Tôi vừa thả vòi hoa sen sao?"

"Ảo giác, tất cả là ảo giác!"

"Đừng sợ, trên đời không có ma."

Tiền Phú Quý tự an ủi mình, rửa sạch bọt xà phòng, chạy chân trần vào phòng ngủ.

Đức Đạo Đường mở lâu như vậy, ông ta chưa từng gặp ma.

Những người đó không phải tự dọa mình thì là nhìn nhầm.

Tiền Phú Quý chui vào chăn, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Dần dần, ông ta ngủ thiếp đi.

"Hi hi hi, chúng ta đến bắt ngươi đây."

"Ah! Đừng! Đừng đuổi tôi!"

Tiền Phú Quý chạy hết sức, sau lưng có một đám người giấy đang đuổi theo.

Người giấy cầm đủ loại vũ khí, dao, súng, rìu, lựu đạn, s.ú.n. g Gatling...

Bị bắt thì xong đời!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!