Lâm Khê bắt một chiếc xe ma về nhà và ngã lăn ra ngủ ngay lập tức.
Đến một giờ trưa, v. ú Ngô chuẩn bị xong cơm nước, nhẹ nhàng gõ cửa,
"Mợ chủ, đến giờ ăn rồi."
Lâm Khê trở mình,
"Biết rồi, cho cháu ngủ thêm năm phút nữa."
Vú Ngô chờ nửa tiếng sau vẫn không thấy người ra.
Bà nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào trong.
Mợ chủ trông rất mệt mỏi, như thể thức trắng đêm khóc.
Vú Ngô thì thầm,
"Cậu chủ mới cưới đã đi nước ngoài, bảo sao mợ chủ khóc cả đêm."
Thế này không ổn, quản gia Lưu không có ở đây, tình cảm của cậu chủ và mợ chủ phải do bà bảo vệ.
Vú Ngô lấy điện thoại ra nhắn tin.
[Cậu chủ, mợ chủ bệnh nặng lắm, cả ngày đêm không ăn gì.]
[Lâm Khê bị bệnh gì? Vú Ngô, bà đưa cô ấy đi bệnh viện đi.]
[Mợ chủ không chịu đi, khóc cả đêm, tôi không khuyên được, cậu chủ mau về đi, cô ấy cần cậu.]
[Vú Ngô, bà trông cô ấy cho tốt, tôi sẽ về ngay.]
Vú Ngô đặt điện thoại xuống, mỉm cười hài lòng.
Cậu chủ thường ngày lạnh lùng, nhắc đến mợ chủ lại cực kỳ lo lắng.
Cậu chủ yêu mợ chủ lắm, chỉ là không biết biểu lộ.
Bà phải học hỏi quản gia Lưu nhiều hơn, tạo cơ hội cho hai người.
Vú Ngô nghĩ đến đây, nở nụ cười hiền từ.
"Vú Ngô, bà đứng trước cửa phòng cháu cười ngớ ngẩn gì vậy?" Lâm Khê vừa ngáp vừa bước ra.
Vú Ngô lập tức giấu điện thoại, hơi chút bối rối,
"Không có gì, mợ chủ, cơm đã sẵn sàng."
Lâm Khê nói:
"Cảm ơn bà, v. ú Ngô, cùng ăn chút nhé?"
"Không, quản gia Lưu giục tôi về." Vú Ngô vẫy tay, chạy nhanh như bay,
"Mợ chủ, mợ dùng bữa đi."
Lâm Khê sờ mặt.
Trông cô kinh khủng lắm sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!