Quý Hành sao có thể bỏ mặc cậu ta, kéo Chu Tuấn Kiệt dậy:
"Đồ ngốc, bình thường cậu hung hăng thế, giờ đừng có hèn nhát."
Chu Tuấn Kiệt bị kích động, liều mạng đứng lên.
Hai người cùng nhau tấn công Trương Chí Đào, Quý Hành dùng chiếc giày khác đập vào đầu cậu ta.
Chu Tuấn Kiệt thì kéo chân Ôn Thành Châu, cố gắng lôi ra ngoài.
Gương mặt Trương Chí Đào thay đổi liên tục, lúc thì đầy nếp nhăn, lúc lại tươi trẻ như ngọc.
Cậu ta đột nhiên cười.
Một lực mạnh hất tung Chu Tuấn Kiệt, cậu ta phun ra một ngụm m.á. u lớn.
Trương Chí Đào một tay bóp cổ cậu ta, một tay ghì chặt Ôn Thành Châu, cười gian ác:
"Ha ha, mày chỉ có thể cứu một người, chọn ai đây?"
Mặt Ôn Thành Châu và Chu Tuấn Kiệt tái nhợt.
Ôn Thành Châu nhắm mắt lại:
"Quý Hành, đừng lo cho tớ."
Chu Tuấn Kiệt sợ đến mức đái ra quần:
"Quý Hành, hu hu hu, cứu tôi với, tôi hứa sẽ không chửi cậu nữa."
Trương Chí Đào cười càng thêm thích thú: Nhanh chọn đi.
Chọn cái con khỉ!
Quý Hành nắm chặt bùa bình an, nhìn lên trần nhà hét lớn ba lần.
Chị đại, cứu mạng!
Ba tiếng qua đi, không có gì xảy ra, Quý Hành bàng hoàng.
Chết tiệt!
Chẳng lẽ chị đại còn đang ngủ, không nghe thấy lời cầu cứu của cậu ta?
Trương Chí Đào dần siết chặt năm ngón tay:
"Tất cả chúng mày đều phải chết!"
Chu Tuấn Kiệt gào thét điên cuồng: A a a!
Trương Chí Đào l.i.ế. m môi:
"Trong kết giới của tao, dù mày có gào rách họng, cũng không ai đến cứu mày đâu!"
"Ha ha, tao thích mùi này, phản bội, sợ hãi, căm hận..."
Lời chưa dứt, Trương Chí Đào ngã lăn ra đất, bất tỉnh.
Quý Hành nhìn về phía người mới đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!