Chương 46: (Vô Đề)

Năm đó Lâm Thời Quang mới vào lớp mười, lúc gần thi cấp ba người nhà tạo không ít áp lực cho anh ta, nói nhiều nhất chính là câu:

"Tuyệt đối không được học theo chị gái con!"

Đương nhiên anh ta không học theo chị gái mình.

Học hành dốt nát, coi thường người khác, không có bản lĩnh còn ra vẻ ta đây. Đó chính là ấn tượng của anh ta đối với chị gái mình.

Học xong lớp học thêm, Lâm Thời Quang kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà, không ngờ lại gặp chị gái đang ngồi trong phòng khách gọi điện thoại.

Phải biết bà chị này của anh ta đã mấy ngày không về nhà.

Chị.

Nữ sinh nhuộm một đầu tóc vàng ngồi trên ghế sô pha, trời rất lạnh nhưng vẫn mặc quần sooc, cô ta vắt chéo chân không kiên nhẫn phất tay với anh ta:

"Đừng quấy rầy đừng quấy rầy, chị đang nói chuyện chính sự!"

Lâm Thời Quang ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Không, tao đang nói chuyện với thằng em... Hừ, nó có thể có bao nhiêu bản lĩnh... Vậy thì để nó biết thế nào là kết cục của tiểu tam!"

Nước bọt bắn tung tóe, dáng vẻ vô học.

Lâm Thời Quang thở dài, không biết chính sự của chị ta có bao nhiêu quan trọng, nhiều lắm chính là lại có người gặp xui xẻo. Anh ta đi qua thả cặp sách, bị một bức ảnh trên bàn trà thu hút sự chú ý.

Là một nữ sinh mặc đồng phục của Đằng Hạnh, từ góc độ chụp nghiêng người mà nói, ảnh này rõ ràng là chụp trộm.

Nữ sinh trong bức ảnh cực kỳ xinh đẹp, chỉ có một bên mặt nhưng cũng khiến Lâm Thời Quang chăm chú nhìn thật lâu.

Một cánh tay ngang qua giật lấy bức ảnh, Lâm Thời Quang quay đầu, chị anh ta chẳng biết từ lúc nào đã kết thúc cuộc điện thoại.

"Đứa con gái này, xinh đẹp?"

Lâm Thời Quang thành thật gật đầu.

"Mẹ nó, ánh mắt mày kiểu gì vậy!" Chị ta trợn trừng mắt một cái:

"Một con hồ ly tinh dụ dỗ trai có gì đáng nhìn, xem ra mày đúng là cái loại không có tiền đồ!"

Lâm Thời Quang mấy máy môi, không nói chuyện.

"Nhìn mày như thế, thật sự khiến người ta phiền chết."

Nói xong, chị ta tiện tay quăng bức ảnh đi, trước khi ra khỏi cửa ném lại một câu:

"Hồ ly tinh này, chính là loại mấy người mắt mù như mày mới thích, gặp tao tao chỉnh chết nó!"

Sau khi cửa lớn đóng lại, Lâm Thời Quang im lặng xoay người nhặt bức ảnh lên.

Rất xinh đẹp, Lâm Thời Vi chính là đố kị.

Lâm Thời Quang vừa lau bụi trên bức ảnh vừa nghĩ.Khi Lâm Thời Quang còn đang ngây người, Lâm Thời Vi dùng sức vung tay, chạy ra xa mấy bước,

"Em đừng nghĩ nữa, chị sẽ không về nhà. Nhiều năm như vậy rồi, lão già đã sớm quên đứa con là chị."

Chị ta chạy quá đột ngột, Lâm Thời Quang vội vàng đuổi theo mấy bước, chỉ có thể thấy bóng dáng của chị ta chạy vào chỗ ngoặt.

Đã nhiều năm như vậy, Lâm Thời Vi từ tóc vàng biến thành tóc đen, từ nữ sinh nữ sinh mặc quần sooc mặt kệ cuối thu đầu đông thành người dù cho trời nóng cũng vẫn mặc quần áo lao động nặng nề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!