Chu Hạ về phòng, cô lấy tay gối đầu, trong bóng tôi nhìn đường nét trên mặt Đường Tốn.
Cô phải cắn ngón tay mới có thể khống chế tiếng cười.
Nụ cười của Chu Hạ bỗng nhiên cứng lại, vui sướng qua đi bối rối lại bao vây trái tim cô.
Nếu Đường Tốn còn nhớ cô, vậy có phải trước kia cũng biết những lời đồn đại không hay về cô?
Nghĩ như vậy, cơ thể cảm thấy hơi lạnh, Chu Hạ cuộn người một chỗ, một loạt suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu.
Đường Tốn có tin vào những lời đồn trước kia không? Đường Tốn khẳng định không tin?
Đường Tốn không tin tưởng nhưng liệu anh có ngần ngại không?
Chu Hạ biết rõ cho dù Đường Tốn có tin tưởng hay không, mọi thứ hiện tại đều sẽ không bị ảnh hưởng, chỉ cần cô thích Đường Tốn, anh cũng thích cô thì cuộc sống vẫn sẽ thoải mái.
Nhưng cô vẫn không kiềm chế được miên man suy nghĩ.
Chu Hạ cảm thấy mình sống rất thoải mái tự tin, nhưng ngay bây giờ, cô mới phát hiện, thích một người, cô cũng sẽ tự ti.
Cô không thích trở thành người như vậy
--- sợ hãi cô không tốt trong mắt Đường Tốn.
Đường Tốn chờ một lúc vẫn không thấy Chu Hạ vòng tay qua ôm mình, lúc anh nghe thấy tiếng xoay người, anh mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng thon gầy của Chu Hạ.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Đường Tốn nhíu lông mày.
Mà Chu Hạ đưa lưng về phía Đường Tốn, toàn thân lạnh lẽo, nhịp tim đập dồn dập như trống đánh.
Gần đây tâm trạng của Chu Hạ không biết là tốt hay xấu, thái độ của cô đối với Đường Tốn hoàn toàn giống như trước, nhưng Đường Tốn vẫn nhìn ra điểm không thích hợp.
Anh không hỏi rõ, trước khi ra ngoài hôn lên trán cô một cái:
"Hôm nay ra ngoài dạo phố, mua một ít đồ nhé."
Chu Hạ hỏi anh: Mua cái gì anh?
"Mua cái gì em thích, em mua những món em cảm thấy anh sẽ thích."
Chu Hạ thuận thế tiến tới, cô sửa lại cà vạt cho Đường Tốn: Biết rồi.
Chờ Đường Tốn ra ngoài, Chu Hạ rất nghe lời đi thay quần áo, dự định dạo phố mua ít đồ.
Khi nào có áp lực, mua sắm sẽ tốt hơn.
Đi dạo hai tiếng, trên tay Chu Hạ nặng hơn nhưng bước chân lại nhẹ nhàng hơn.
Tâm trạng của cô rất tốt, bước vào một cửa hàng bánh ngọt, muốn mua một phần bánh gato dâu và một cốc soda, đợi khi đồ được mang lên, cô gọi cho Tiêu Thần Thần một cuộc điện thoại.
Xin chào, Hạ Hạ.
Giọng nói của Tiêu Thần Thần luôn tràn đầy sức sống, Chu Hạ quấy ly thủy tinh, nước bên trong chuyển động,
"Thần Thần, lần trước cậu nói trong ví tiền của Đường Tốn có ảnh chụp chung, cậu phát hiện ra lúc nào?"
"Cậu thấy rồi à? Là hai, ba năm trước tôi nhìn thấy, chuyện cũng qua lâu rồi, bây giờ không nhớ rõ lắm." Nói xong cô ấy không quên phỉ nhổ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!