"Hạ Hạ, bây giờ anh phải vào bệnh viện một chuyến."
Chu Hạ đang nửa tỉnh nửa mê nghe Đường Tốn nói vậy, vội vàng ngồi dậy từ trong chăn, đôi mắt còn chưa kịp mở,
"Sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái à?"
Tóc cô rối bời, Đường Tốn nhẹ nhàng giúp cô vuốt lại, nói nhỏ:
"Em ngủ tiếp đi. Không phải anh không thoải mái, là mẹ anh không cẩn thận bị ngã, anh tới bệnh viện xem thế nào."
Dì ngã? Chu Hạ mở to mắt ra,
"Có nặng lắm không? Vậy em đi cùng anh xem tình hình thế nào."
Cái này hoàn toàn là phản ứng vô thức của cô.
Đường Tốn trong mắt có ý cười, hỏi cô: Đi với anh?
Chu Hạ không kịp phải ứng, gật đầu khẳng định:
"Đúng vậy, em đi với anh."
Cô vừa nói vừa xuống giường thay quần áo,
"Bị ngã cũng không phải việc nhỏ."
Đường Tốn ngồi bên mép giường nhìn cô, vai nhỏ eo thon, cánh tay nâng lên cởi đồ, xương cánh bướm tinh tế lộ ra trên lưng, cảnh đẹp ý vui thay quần quần áo.
Chu Hạ mặc một cái váy có hình hoa, phần eo được chiết lại, càng lộ ra đôi chân thẳng dài.
Bỗng nhiên, cô dừng lại mấy giây, lại cởi váy ra, cuối cùng lấy lại tinh thần, ôm váy trước ngực ngại ngùng cười,
"Có phải em nên ăn mặc đoan trang một chút không."
Đường Tốn ngoắc ngoắc cô, cô hấp tấp chạy qua, bộ ngực đầy đặn được áo ngực nâng lên một độ cong mê người,
"Nếu không anh đi trước nhé."
Trong lòng cô vẫn có chút rụt rè.
Bàn tay của Đường Tốn vuốt ve cái eo bóng loáng non mịn của cô, anh lắc đầu, lông mày nhướn lên lộ ra ánh mắt giảo hoạt:
"Muốn đi, không thể đổi ý."
Chu Hạ quàng tay vào cổ anh, nũng nịu:
"Vậy em phải mặc cái gì?"
"Mẹ anh thích những cô gái ăn mặc xinh đẹp." Anh chôn mặt vào trong ngực Chu Hạ hít sâu một hơi,
"Nhưng em xinh đẹp như vậy mặc cái gì cũng đẹp. Mẹ anh nhất định sẽ thích em."
"Anh đánh giá em cao vậy sao?"
Chu Hạ cầm vành tai anh dày vò,
"Vậy em phải mặc đẹp một chút."
Tùy em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!