Trong phòng hơi tối, Chu Hạ kéo rèm cửa ra, cả phòng ngủ được ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào, cực kỳ giống tâm trạng thầm mến vừa cẩn thận lại vừa vui sướng của cô năm đó.
"Trước đây em đã thích anh, vào năm lớp mười một."
Đường Tốn đi theo cô tới cửa sổ, Là vì điều gì?
"Còn có thể vì cái gì," Chu Hạ hơi giận anh,
"Em cũng rất dung tục, cũng giống như những người khác, nhìn trúng mặt anh."
"Vậy anh cảm thấy rất may mắn bản thân lớn lên có khuôn mặt để em coi trọng."
Chu Hạ quay đầu,
"Anh không có ấn tượng gì với vở kịch năm đó sao?"
Có chút ấn tượng. Đường Tốn trầm ngâm một lát,
"Là khi đó em thích anh à?"
"Đúng vậy, trong nháy mắt đó, anh thật sự rất mê người."
Giữa lông mày Đường Tốn hơi nhíu lại, anh giống như buồn phiền cái gì đó nhưng không nói ra miệng, chỉ hỏi cô:
"Vậy sao không thổ lộ với anh?"
"Có phải anh không biết khi đó anh có rất nhiều người theo đuổi không? Trừ việc lúc nào cũng mang vẻ mặt người sống chớ đến gần, anh còn có bạn gái nữa."
Nhưng...
Chu Hạ ngắt lời anh:
"Lúc ấy làm sao em biết quan hệ thật sự của anh và Tiêu Thần Thần."
"Về sau em chuyển trường." Đường Tốn đột nhiên nói.
Chu Hạ bất ngời, ngật đầu:
"Đúng, sau đó em liền chuyển trường. Sau này, em lại gặp được anh."
Em xem, Đường Tốn khẳng định mị lực của cô,
"Anh vừa gặp được em, giống như trúng thuốc, mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) chạy tới bên cạnh em."
Chu Hạ ngẫm nghĩ, ngoại trừ lần đầu tiên mình chủ động đi tìm anh, những lần sau đó đều là anh hẹn cô. Cô gãi gãi cái cằm xem như đồng ý với lời nói của anh,
"Thì ra em lợi hại như vậy."
Đường Tốn nói:
"Cho nên thời cấp ba em hoàn toàn không cần lo lắng những nhân tố bên ngoài, khi đó anh khẳng định cũng sẽ thích em giống như bây giờ."
"Dù sao bây giờ ở cùng một chỗ cũng giống nhau."
Chu Hạ nhún vai nói.
Chu Hạ nghĩ, cô là người chậm chạp, năm đó tình địch và Tiêu Thần Thần đều chỉ là cái cớ. Cho dù bây giờ, hai lần chủ động khi gặp mặt Đường Tốn, cũng bởi vì có lịch sử tám năm thầm mến, nếu không cô vẫn sẽ là con rùa đen rụt đầu.
Từ đầu đến cuối, cô hy vọng bản thân có thể bước ra một bước, còn chín mươi chín bước còn lại là Đường Tốn đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!