Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi sự hưng phấn, niềm vui thú đón năm mới qua đi, cuộc sống vẫn là cuộc sống.

Lòng bàn tay của Đường Tốn rất nóng, cũng rất lớn. Tay Chu Hạ bị anh nắm chặt, giống như không có xương, mềm nhũn nhỏ nhắn, muốn bao nhiêu thích có bấy nhiêu.

Nắm tay khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, gần đến mức tóc Chu Hạ bay bay trên cánh tay Đường Tốn.

Cả quãng đường không nói chuyện, cũng không thấy xấu hổ.

Gần hai giờ sáng, dưới lầu nhà Chu Hạ.

Bóng cây đung đưa, ánh trăng xuyên thấu yểu điệu rơi xuống đất. Chu Hạ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm tay mình, Tôi tới nhà rồi.

Ừm.

Cứ như vậy?

Chu Hạ chậm rãi ngước lên, chạm vào ánh mắt của Đường Tốn, cô hỏi:

"Cậu đang nhìn gì đấy?"

Nhìn cậu.

"Tôi có gì đáng nhìn..."

"Cậu chỗ nào cũng đẹp."

Chu Hạ ngừng thở, chớp chớp mắt, cuối cùng hỏi một câu:

"Đường Tốn, cậu có biết bây giờ cậu đang làm gì không?"

Ừm biết.

Chu Hạ nhíu mày, đẩy bàn tay đang nắm của anh ra:

"Nhưng tôi không vui."

Đường Tốn kinh ngạc, bàn tay trống rỗng, Vì sao?

Anh thật sự không hiểu. Chẳng lẽ anh thể hiện còn chưa đủ rõ ràng ư?

... Chu Hạ kỳ quặc nhìn anh, Cậu đúng là đồ đần.

Đường Tốn: ...

Đây là đầu tiên anh bị người ta nói là đần.

Thấy anh trầm mặc, Chu Hạ thở dài:

"Được rồi, tôi lên trước đây."

Đường Tốn vô thức níu tay cô:

"Tôi biết tôi đang làm gì."

Chu Hạ nhìn anh, hỏi: Đang làm gì?

Chu Hạ không thích bản thân cứ mãi chủ động, điều này khiến cô không có cảm giác an toàn. Loại bất an này lúc nào cũng treo trên đầu cô, nhắc nhở cô – mối quan hệ này không hề công bằng, cô yêu nhiều hơn — cái này cho dù là sự thật, cô cũng hy vọng anh chủ động một lần.

Gió lạnh thổi tới, Đường Tốn nhớ trước đây Lộ Chước từng nói một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!