Là phim nghệ thuật.
Chu Hạ cho rằng, đây là thời cơ tốt để xảy ra một chuyện gì đó.
Nhưng cô đợi sắp hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy Đường Tốn có động tĩnh gì.
Lúc xem phim anh rất yên tĩnh, tư thế thả lỏng, hai tay giao nhau đặt trước người, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn chiếu, một cử động cũng không có.
Chu Hạ kìm nén nội tâm, lại nhìn lại nhìn, hơi tức giận, nhân vật nữ chính trong phim này đẹp lắm sao, không phải Đường Tốn thích kiểu nữ sinh như vậy chứ?
Cô không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể cảm nhận được Đường Tốn đối xử với mình có chút đặc biệt. Nhưng thời gian hai người gặp gỡ dù sao cũng chưa dài, ngoại trừ tình cảm đơn phương độc mã của mình, cảm giác của anh thế nào Chu Hạ không dám khẳng định.
Đường Tốn chậm chạm không có hành động khiến Chu Hạ rất sốt ruột, vừa sốt ruột cô liền muốn đi vệ sinh.
Chu Hạ: ...
Biết sớm đã chẳng ăn kem rồi.
Cô xích lại gần Đường Tốn, hơi thở thanh lạnh phả vào tai như hoa cỏ giữa trời tuyết, Tôi đi vệ sinh.
Cổ họng Đường Tốn siết chặt, đôi môi mím lại một đường, có âm thanh khẽ khàng từ lồng ngực anh truyền ra: ... Ừm
Chu Hạ hóp bụng lại như mèo lách tới chỗ bậc thang, gần đến cửa cô bỗng dừng lại.
Cửa này hình như bị khóa bên ngoài.
Lúc Chu Hạ còn đang phiền muộn thì bên cạnh có thêm một người, nhìn bóng đen phản chiếu, Chu Hạ chỉ có thể từ thân hình đoán là một người đàn ông.
Cô không nói chuyện, nghiêng người tránh ra.
Người đàn ông hỏi: Không mở được?
Kết quả anh ta dùng sức kéo một phát, lảo đảo hai bước, cửa mở.
Anh ta sờ sờ cái gáy, để Chu Hạ ra ngoài trước: Cửa này nặng thật.
Cảm ơn.
Bên ngoài sáng ngời, người đàn ông thấy rõ dáng vẻ của Chu Hạ, có một mảng đỏ từ xương quai xanh lan tới tận mặt, anh ta muốn nói gì đó, Chu Hạ đã đi vào nhà vệ sinh.
Anh ta hít một hơi thật sâu, chạy mấy bước đi theo sau lưng Chu Hạ.
Từ trong nhà vệ sinh ra, Chu Hạ lại đụng mặt người đàn ông kia.
Đối với nét mặt tươi cười của người đàn ông, Chu Hạ không có biểu cảm gì.
Lúc trở về, Chu Hạ cố ý đi sau anh ta mấy mét, nhưng đến cửa ra vào vẫn nhìn thấy anh ta.
Người đàn ông chờ ở cửa ra vào:
"Xin chào, tôi là Lâm Thời Quang."
Chu Hạ nhìn anh ta.
Lâm Thời Quang nhướng nhướng lông mày:
"Không bằng... để lại số điện thoại?"
Chu Hạ đối mặt với Đường Tốn có lẽ chỉ số IQ và EQ đều giảm, nhưng đối với người khác sẽ không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!