Cảnh sát Nhậm thấp giọng nói:
"Chúng tôi đã kiểm tra dấu vết trên đường, cũng kiểm tra giám sát tốc độ xe tải, với công suất động cơ lúc đó, không thể nào đạt tốc độ đó được, ngược lại giống như... giống như cả chiếc xe bị một lực kỳ lạ từ bên ngoài kéo bay đi."
"Lúc đó chồng tôi búng ngón tay."
Cảnh sát Nhậm im lặng một lúc, liếc nhìn tôi:
"Vị kia nhà cô cũng quá không coi Newton ra gì rồi."
"Cảnh sát Nhậm, hôm nay tôi tìm anh có chuyện quan trọng hơn... anh có thể đưa tôi đi khám thai không?"
Hả?
Đợi anh ta tan ca, hai chúng tôi đứng ngoài khoa sản bệnh viện Đệ Nhất.
Tôi thương lượng với anh ta:
"Có thể dùng thẻ bảo hiểm của anh không?"
Cảnh sát Nhậm:
"Cô có muốn nghe lại những gì cô đang nói không?"
"... Chồng tôi làm bên mảng y tế, tôi vừa quẹt thẻ chắc chắn anh ấy sẽ biết, nói không chừng siêu âm còn chưa chụp xong, anh ấy đã bắt tôi về rồi."
Cảnh sát Nhậm đảo mắt, thật thà đến quầy đăng ký: Khoa sản.
Y tá nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ: Anh? Khoa sản?
Anh ta bịa một lý do vụng về:
"Cô ấy không có bảo hiểm, thẻ của tôi có thể hoàn tiền, nhanh lên cảm ơn."
Y tá hỏi tôi:
"Chị chắc chắn muốn sinh con cho người đàn ông keo kiệt này sao?"
"Không không không con không phải của anh ta, là của chồng tôi, chồng tôi đẹp trai hơn anh ta, cũng giàu hơn anh ta, chỉ là tình cảm vợ chồng có chút vấn đề, nên tôi mới tìm đến anh ta."
Biểu cảm của y tá càng thêm méo mó.
Cảnh sát Nhậm thì lạnh mặt bịt miệng tôi lại.
Nói tới nói lui mới lấy được phiếu khám, tôi nằm lên bàn siêu âm.
Bác sĩ đang tán gẫu, đột nhiên chửi thề một tiếng.
Tôi lo lắng hỏi:
"Sao thế? Con tôi làm sao à?"
"Cô... cô không mang thai." Bác sĩ ấp úng nói,
"Những thứ dày đặc trong tử cung cô là cái gì vậy... là trứng sâu sao?"
Tôi như sét đánh ngang tai: Cái gì? Trứng sâu?
"... Hơn nữa gan của cô cũng không thấy nữa." Sắc mặt cô ấy trắng bệch di chuyển đầu dò trên bụng tôi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!