Cảnh sát Nhậm lại từ chỗ tối b.ắ. n vào người lão hai phát.
Lần này lão Trương vung tay mạnh, cảnh sát Nhậm lập tức bị hất văng vào tường đối diện, ngã bất tỉnh.
"Trong suốt ba nghìn năm, hung danh của hắn ai ai cũng biết, sắp c.h.ế. t đến nơi mà vẫn điên cuồng như vậy, vậy thì bắt đầu trả nợ từ hậu duệ của hắn..."
Giọng nói của lão Trương càng lúc càng trầm, càng lúc càng mơ hồ, như vọng lên từ địa ngục.
Đầu lão nứt toác ra, một xúc tu ghê tởm từ bên trong vươn lên, vươn lên, như thể chẳng có điểm dừng, cho đến khi chạm vào trần nhà.
Xúc tu phủ kín những con mắt nhìn quanh, vỗ vào tường phát ra âm thanh thịch thịch, nước dãi nhớt nhát nhỏ giọt bên chân tôi.
Sột soạt, sột soạt...
Thần linh là sinh vật cổ xưa đáng sợ.
Họ không có lòng nhân từ, cũng chẳng có đạo đức, chỉ là một lũ quái vật mạnh mẽ.
Tôi nhắm mắt lại: Khương Thiên Kỳ, anh không đến thì cả đời em sẽ không tha thứ cho anh!
Ý nghĩ vừa thoáng qua, trần nhà bộp một tiếng, sập một góc.
Khương Thiên Kỳ từ trên trời rơi xuống, hai chân kẹp lấy xúc tu, eo xoay mạnh, xúc tu to lớn đứt làm đôi, ầm ầm rơi xuống đất.
"Có thể lịch sự với phụ nữ có thai một chút không, Chúc Cửu Âm? Vợ ta đang mang thai đấy, ngươi có tố chất không?"
Chồng tôi chất vấn.
Thái Tuế... Từ lớp da người của lão Trương chui ra thêm nhiều xúc tu, quấn lấy chồng tôi:
"Nếu cứ trốn trong lớp da người không ra ngoài, ngươi sẽ c.h.ế. t rất nhanh thôi... Ha ha, ngươi không dám để cô vợ nhỏ nhà ngươi thấy bộ dạng thật của ngươi, hả?"
Chồng tôi nhìn tôi một cái thật sâu, rồi lập tức biến thành thứ khác, ôm lấy Chúc Cửu Âm lăn ra khỏi nhà kho với tốc độ cực nhanh.
Hai người họ đ.â. m vào tường tạo ra một lỗ hổng với hình thù kỳ quái khó tả.
Ánh sáng bên ngoài tức thì tối sầm, sấm chớp gầm rú, giống như ngày ở bệnh viện.
Tôi nhớ ra trong truyền thuyết Chúc Cửu Âm là vị thần cai quản không gian, dường như gã có khả năng tạo ra không gian song song.
Tôi bò đến bên cạnh cảnh sát Nhậm:
"Cảnh sát Nhậm! Cảnh sát Nhậm! ... Nhậm Thiên Đường!"
Anh ta tỉnh ngay lập tức.
"Chồng tôi đánh nhau với người ta rồi... anh ấy có thể sẽ c.h.ế. t hu hu..."
Anh ta liếc nhìn ra ngoài:
"Hai người họ đang đánh trận thần chiến tận thế, tôi chỉ có một khẩu súng, lại hỏng rồi, tôi còn không bằng gà mờ, cảnh sát nhân dân cũng có giới hạn đấy thưa cô."
"Tôi không bảo anh đi."
Tôi khóc sụt sịt rút dùi cui của anh ta:
"Cho tôi mượn một lát."
"Bà nội trợ cũng có giới hạn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!