Chương 7: Chùa Cô Lan

Khúc Ngưng Hề vừa bước ra khỏi cung Phù Đan, nàng còn chưa kịp đi xa mà đã chạm mặt một đoàn người đang đi tới.

Người dẫn đầu kia, mặc áo gấm váy hoa, trang sức vàng đính ngọc chói sáng, là Minh Họa Công chúa do Khúc Hoàng hậu sinh thành, Khúc Ngưng Hề là biểu muội của nàng ta, hai người bằng tuổi nhau.

Ở độ tuổi vẫn còn non nớt như thế này, thật ra không thích hợp để cài quá nhiều trâm cài trang sức lên, nhưng mọi sự đều không thể vượt lên khỏi sự vui thích của Minh Họa Công chúa.

Nàng ta xếp thứ tư trong các vị tỷ muội, được bệ hạ phong hào, trong các vị Công chúa, nàng ta là người được lòng vua nhất.

Khoa trương lòe loẹt nhưng cũng rất xinh đẹp lộng lẫy.

Sở dĩ Khúc Hoàng hậu có niềm tin để tranh đấu, một phần là vì bà ta có một đôi nhi tử và nữ nhi đều thân thiết với bệ hạ.

Bình thường Minh Họa Công chúa và Khúc Ngưng Hề không chơi được với nhau, nhưng hôm nay nàng ta lại chủ động lên tiếng bắt chuyện trước.

Khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhạt, như thể là đang giễu cợt:

"Vì hoàng huynh của ta mà biểu muội phải chịu phạt à?"

Chuyện ở cung Phù Đan, vài ngày sau đã truyền đến tai nàng ta.

Khúc Ngưng Hề còn chưa nói gì, mà Minh Hoạ Công chúa đã cười nhạt thêm một tiếng nữa, rồi nàng ta nói tiếp:

"Nếu ta là hoàng huynh ấy à, ta sẽ"tiền trảm hậu tấu

"trước, tránh cho sự việc không thành thì thôi đi, đã thế lại còn liên lụy đến biểu muội, để biểu muội bị mẫu hậu trách phạt."

Nói gần nói xa, nói tóm lại thì cũng chỉ là lời nói của người đứng bên ngoài xem trò vui thôi.

Tiền trảm hậu tấu là như thế nào? Đúng là cả gan làm loạn mà.

Khúc Ngưng Hề mím môi:

"Biểu tỷ đừng nói lung tung thế kia, Nhị Hoàng tử tự khắc có mối lương duyên tương xứng với ngài ấy."

Minh Hoạ Công chúa nghe vậy thì liếc mắt nhìn nàng một hồi, sau đó hỏi nàng rằng:

"Ngươi không thích hoàng huynh của ta thật chứ?"

"Nhưng mà, muốn được làm Hoàng tử phi thì ngươi chưa đủ tư cách đâu, mà nghĩ đến việc làm thiếp thất thì chắc là ngươi cũng chẳng cam lòng."

Nàng ta nói xong thì lại nở nụ cười:

"Tham vọng cũng lớn nhỉ?"

Khúc Ngưng Hề nhìn nàng ta bằng ánh nhìn đầy lạnh nhạt, nàng nói:

"Có thể làm nương tử dòng chính thất thì ai lại muốn đi làm thiếp thất. Nếu như biểu tỷ cảm thấy như vậy đã là tham vọng to lớn, vậy thì, hàng nghìn, hàng vạn cô nương trên đời này, đều nên tiếc hận vì bản thân mình không được sinh ra trong gia đình của bậc đế vương."

Nàng không muốn nhiều lời, vừa nói dứt câu là đã chậm rãi đi lướt qua người nàng ta.

Ngươi có ý gì? Minh Hoạ Công chúa khoanh tay lại, quay đầu nhìn nàng.

Ma ma đứng bên cạnh không muốn mất thời gian để nán lại đây thêm nữa, bà ta bèn cười nói:

"Nương nương đang chờ Công chúa đấy ạ, chúng ta mau đi vào trong thôi."

Minh Hoạ Công chúa liếc mắt về phía Khúc Ngưng Hề một cái, sau đó lại giống như con khổng tước kiêu ngạo, dẫn đầu đoàn người đi vào trong cung Phù Đan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!