Kể từ lúc Khúc Ngưng Hề dốc bầu tâm sự, bày tỏ rằng nàng ái mộ Bùi Ứng Tiêu, thì cũng có nghĩa là nàng đã lấy hết thể diện của bản thân mình ra để đánh cược rồi.
Có lẽ là vì như thế, nên khi bị hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình thêm một lần nữa, cảm xúc của nàng cũng chẳng còn thay đổi gì quá nhiều nữa.
Dù sao thì hình tượng của nàng cũng đã xấu lắm rồi, có xấu hơn nữa cũng chẳng sao. Nàng là người co được giãn được mà.
Khúc Ngưng Hề co được giãn được đã bị bỏ lại.
Bùi Ứng Tiêu rời khỏi hang động nhỏ hẹp trước một bước, để lại nàng ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất dơ bẩn.
Không bao lâu sau, có một đại cung nữ lạ mặt đi tới tìm nàng.
Khúc cô nương.
Thân hình cung nữ đó cao gầy, nhưng cực kỳ mạnh mẽ, nàng ấy giơ tay ra đỡ Khúc Ngưng Hề đứng lên, rồi lại khom người ôm ngang nàng lên, nàng ấy làm một loạt hành động này một cách vô cùng trôi chảy, như thể là chẳng tốn chút sức lực nào.
Ngươi… Cái miệng nhỏ nhắn của Khúc Ngưng Hề khẽ nhếch lên, hai mắt nàng nhìn chăm chăm vào nàng ấy.
Đại cung nữ nói:
"Khúc cô nương chỉ cần yên lặng đi theo nô tỳ là được."
Tuy đang ôm khúc Khúc Ngưng Hề trong lòng, nhưng mỗi bước chân của nàng ấy đều rất nhẹ nhàng và thanh thoát. Nhờ có sự tinh tường và sự quen thuộc địa hình Ngự hoa viên của mình, nàng ấy đã chọn đi đường vòng, tránh những con đường nhỏ có khả năng sẽ đụng phải các cung nhân, cứ thế, nàng ấy đã thành công đưa Khúc Ngưng Hề đến một cái nhà thủy tạ chuyên dùng để luyện thư pháp.
Lý trí của Khúc Ngưng Hề dần quay trở lại, còn lòng nàng thì rối bời bởi vô vàn dòng cảm xúc hỗn độn.
Khả năng cao là Thái tử điện hạ đã phái cung nữ này đến, hắn trông như thế kia mà cũng ra tay trợ giúp nàng ư?
Nàng khóc bù lu bù loa như thế trước mặt hắn, ra là cuối cùng thì nàng cũng đã chiếm được lòng thương hại của hắn rồi à?
Hai gò má mềm mại của Khúc Ngưng Hề ánh lên chút sắc đỏ tượng trưng cho sự ngượng ngùng, nàng chưa bao giờ bất cẩn và liều lĩnh đến vậy, bây giờ nàng cũng đâu còn là đứa trẻ con mới lên ba tuổi nữa đâu…
Thậm chí là… đến cả vấn đề của đai lưng mà nàng cũng thốt ra khỏi miệng được… Nàng điên rồi à?
Khúc Ngưng Hề cảm thấy xấu hổ vô cùng, đồng thời, khi nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
Mới ban nãy thôi, rõ ràng là nàng còn dám không sợ chết, nhưng bây giờ thì nàng đã biết yêu quý cái mạng nhỏ của mình rồi.
Nếu chẳng may nàng chọc giận Bùi Ứng Tiêu, rồi hắn bóp chết nàng ngay tại chỗ thật, thì chẳng phải là nàng sẽ chết một cách oan uổng à?
Nàng không phải kiểu người dễ dàng tìm đến cái chết.
Với sự thông minh đó của Bùi Ứng Tiêu, chắc chắn là không một ai có thể hoài nghi sự cẩn thận và chu đáo của hắn được rồi.
Trong Nhà Thuỷ tạ lúc bấy giờ không có bất kỳ một người không phận sự nào, chỉ có hai thị nữ đang chờ họ mà thôi.
Khúc Ngưng Hề chợt cảm thấy bọn họ trông khá quen mắt, rồi nàng loáng thoáng nhớ lại rằng, hình như là trước đó không lâu, nàng từng nhìn thấy bọn họ trong chòi nghỉ mát ở rừng hoa.
Hai người họ hầu hạ Khúc Ngưng Hề cởi váy ngoài, sau đó thì cầm đi xử lý sơ qua, lau chùi nhẹ nhàng làm vết bẩn và vết bụi đất trên đó nhạt đi.
Trong cung không tiện để thay xiêm y, nếu để cho người khác biết thì rất khó để giải thích rõ ràng, làm như vậy là tốt nhất.
Khúc Ngưng Hề tự thắt đai lưng lỏng lẻo lại, sau đó thì rửa mặt, chải đầu lại một lần nữa, làm xong hết những việc trên, cuối cùng thì nàng đã quay trở lại là Khúc tiểu thư y phục chỉnh tề.
Mí mắt của nàng hơi sưng, hàng lông mi ươn ướt, vừa nhìn là đã biết nàng vừa khóc.
Thị nữ lấy một lọ sứ trắng nhỏ ra, bên trong có một loại thuốc mỡ nào đó, lúc thoa lên có cảm giác man mát lành lạnh và có công dụng dưỡng ẩm, khoảng nửa khắc [*] sau thì nơi sưng tấy lúc ban nãy đã giảm đi rõ rệt.
[*] 1 khắc = 15 phút, vậy 1/2 khắc sẽ tương đương 7-8 phút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!