Chương 5: Khóc thì khóc

Thái tử không ở lại quá lâu, sau khi đại phu đến thì hắn dẫn theo một đám người xoay lưng rời đi.

Đại phu được mời đến là một nữ đại phu, Minh Ân tìm nàng ấy đến xem thử xem chân của Khúc Ngưng Hề ra sao, đi đứng thế nào, tất nhiên là trước khi đến đây, hắn ta cũng đã dặn dò trước một, hai câu rồi.

Nữ đại phu giả vờ giả vịt xem cho Khúc Ngưng Hề, sau đó nói dối là chỉ hơi trẹo chân, cuối cùng là kê cho nàng một thang thuốc kèm theo một lọ dầu thuốc để bôi.

Thật ra, việc giả vờ trẹo chân là để đánh lừa Tôn ma ma và Ngân Bình. Lúc Khúc Ngưng Hề về phủ, trong ống tay áo của nàng còn đang giấu một

"củ khoai nóng bỏng tay" và cũng chính là thứ không thể để cho người ta biết được.

Nàng bất chấp tất cả, đành nhắm mắt nhắm mũi mang viên trân châu nhỏ này về.

Khúc Ngưng Hề vừa về đến nhà là đã đi tìm một chiếc hộp gỗ nhỏ rồi cất hạt trân châu vào trong đó. Sau đó nàng lại lấy tất cả số bùa hộ mệnh với phù bình an mà nàng có ra, không cần biết đó là loại nào, nàng đều bỏ hết vào trong hộp để trấn áp vật thể bên trong.

Nàng chỉ hy vọng là, người chết mà nàng không rõ danh tính kia đừng ám sai sai người là được.

Khúc Ngưng Hề sợ hãi lắm, với kiếp nhân sinh ngắn ngủi, cả ngày chỉ ở trong khuê phòng này của nàng, nàng nào đã từng tiếp xúc với vật của người chết đâu.

Huống chí nàng hoàn toàn không biết gì về tiểu cung nữ hôm đó cả, cũng không rõ vì sao nàng ta lại bị Thái tử xử lý một cách triệt để như thế.

Rất có thể là nàng ta đã mắc phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng nào đó. Có khi nào, vốn dĩ bản chất của nàng ta chính là một người hung hãn, dù đã chết rồi nhưng cũng vẫn sẽ biến thành lệ quỷ không?

Khúc Ngưng Hề sợ tối nay nàng sẽ mơ thấy ác mộng, nàng bèn bảo Ngân Bình bỏ thêm hương Ninh Thần vào trong lư hương.

Nàng vừa thay một bộ xiêm y khác xong, thì Chu thị đã đến Hồi Thanh Uyển.

Cũng không phải là bà ta đến để chất vấn, vì trong nhà có một Tôn ma ma do Hoàng hậu ban cho, nên vốn dĩ là, bọn họ cũng chẳng thể giấu được người trong cung bất kỳ chuyện gì cả.

"Xem ra là cô mẫu có tính toán khác cho hôn sự của con rồi."

Về chuyện này, Chu thị cũng đã đánh mất quyền bày tỏ ý kiến, còn ai có thể lay chuyển được Hoàng hậu nương nương nữa đâu?

Giờ đây, chuyện khiến bà ta buồn phiền nhất đó chính là, phải làm sao để bái phỏng lương sư cho Tam lang đây?

Khúc Ngưng Hề im lặng nghe bà ta càu nhàu vài câu, sau đó mới tiễn bà ta về.

Trước khi đi, Chu thị lại nhắc đến chuyện học hành của Khúc Doãn Thiệu:

"Khi nào con rảnh rỗi thì đốc thúc Tam lang luyện chữ thêm đi, bản thân con là tỷ tỷ, nên quan tâm đến đệ đệ con nhiều hơn."

Khúc Ngưng Hề đồng ý.

Chu thị vừa rời đi, Ngân Bình lại bắt đầu lên tiếng bất bình thay cho tiểu thư nhà mình:

"Lúc nào cũng thế, trong lòng, thậm chí là trong mắt của phu nhân, đều chỉ có mỗi mình tiểu thiếu gia thôi. Rõ ràng tiểu thư cũng là nữ nhi do phu nhân sinh ra, tiểu thư bị trật chân thế kia, vậy mà phu nhân không hỏi thăm lấy một câu…"

Thậm chí là Hầu gia còn hơn thế nữa, cả năm trời chỉ đến Hồi Thanh Uyển được vài lần.

Tuy rằng, bình thường đều là nữ nhi đến thỉnh an phụ mẫu, nhưng có cần phải làm đến mức

"không quan tâm, không hỏi han" gì như thế hay không?

Nếu lấy ra để so sánh thì, với tấm lòng từ mẫu của Diệp di nương, thì Nhị cô nương chính là tất cả những gì mà bà ấy quan tâm.

Là đích nữ của Khúc gia, tất nhiên là từ việc ăn, mặc, ở, cho đến việc đi lại, đều đã nằm ở cấp bậc khác hẳn so với thứ nữ, về duyên hôn sự cũng không thể sánh bằng.

Con người Ngân Bình ấy à, là một cô nương thích nói nhiều, Khúc Ngưng Hề nghe vào trong tai này nhưng rồi lại trôi qua tai kia, nàng cũng không để ý mấy.

Có rất nhiều chuyện, không phải là có thể giải quyết nhanh gọn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mà đây cũng không phải là chuyện chỉ mới xảy ra một, hai lần, nàng cũng đã quen rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!