Khúc Ngưng Hề cả kinh, đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo hết cong lại rồi duỗi ra, muốn chạm vào đầu hắn nhưng rồi lại do dự.
Hôm nay nàng chưa quấn đai lưng là đã đi ra đây rồi, lúc tắm rửa, Ngân Hạnh chuẩn bị đồ ngủ rộng rãi cho nàng, sắp đi ngủ nên nàng ấy không hề đưa đai buộc cho nàng.
Nên giờ đây, khi phần cầu tuyết tròn trịa đẫy đà mềm mại bị hắn dán vào, nó dễ dàng bị người nọ đè ép, dù rằng hắn không dùng nhiều sức.
Nhận ra được xúc cảm mềm mại rõ ràng như vậy, như nhiều tầng mây chất lên, Bùi Ứng Tiêu khó mà không cảm nhận được.
Hắn ngẩng đầu lên rồi lùi lại một chút, sau đó, ánh mắt chăm chú nhìn về phía thứ ở trước mặt mình.
Ánh mắt Bùi Ứng Tiêu nặng nề, hai người mặt đối mặt, dựa sát vào nhau, sao mà Khúc Ngưng Hề không biết hắn đang nhìn vào chỗ nào cho được?
Lòng nàng vô cùng hoảng, nhưng lại không có cách nào có thể che giấu được, thế là nàng dứt khoát vươn hai tay ra, chặn tầm mắt của hắn đi.
Hắn không hề nhúc nhích mà hắn chỉ ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi trên đùi mình và nói:
"Cô từng mơ thấy chúng."
Gì cơ? Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Sau hôm đó, cô đã có một giấc mơ…" Bùi Ứng Tiêu cười khẽ:
"Trong mơ, Tiểu Vãn Du cũng bị cô ôm lấy như thế này, nàng che mắt cô bằng cả hai tay, nhưng nàng lại không thể chặn được miệng của cô."
Nam tử bị hai bàn tay nhỏ che mắt lại, chỉ để lộ ra nửa dưới khuôn mặt, đầu lưỡi lè ra từ đôi môi mỏng, cuốn lấy anh đào kiều diễm như muốn nhỏ nước, mang đến sự kinh hoảng, thậm chí là tiếng khóc nức nở…
Đây là giấc mơ kiểu gì thế?
Dù chỉ nghe nửa câu thôi nhưng Khúc Ngưng Hề cũng không dám nghe!
Tay của nàng vội vàng dời xuống, không để ý đến đại bất kính gì nữa, bấy giờ chỉ muốn bất chấp tất cả mà che kín miệng Bùi Ứng Tiêu lại.
Xấu hổ quá, đầu ngón tay của nàng cũng đang run lên theo, tại sao hắn lại muốn nói cho nàng biết chứ…
Đúng ngay lúc này, lòng bàn tay mềm mại đột nhiên bị liếm một cái.
Khúc Ngưng Hề Ôi một tiếng nhanh chóng thu tay lại, cả cổ cũng đã đỏ lên rồi: Điện hạ!
Sao hắn… sao hắn có thể làm vậy với nàng kia chứ!
"Cảm thấy xấu hổ sao…" Bùi Ứng Tiêu thấy nàng sắp bốc khói đến nơi rồi, bèn cười nói:
"Không phải là với ai cô cũng như vậy đâu, đâu phải là cô không biết xem xét tình thế, mà cô cũng không đi ngược lại với lễ nghĩa liêm sỉ."
Khúc Ngưng Hề nghe được mà khờ ra luôn, đây là lời ngụy biện gì đây? Chỉ nhắm vào một người thôi là có thể thoải mái chơi đùa người ta hay sao?
Bùi Ứng Tiêu không có ý định che giấu dục vọng của một nam tử khỏe mạnh:
"Cơ thể, tóc tai, da dẻ… sinh ra đã là như vậy rồi, vì sao lại phải trốn tránh?"
Nhưng mà… Nàng siết chặt lòng bàn tay mình, hơi nóng không sao có thể tan đi được.
"Dù sao thì nếu bụng đói, con người cũng phải ăn mà…"
Hắn nói xong thì giữ lấy gáy của Khúc Ngưng Hề rồi nghiêng đầu, hôn một cái.
Hơi thở của nàng gấp gáp, hơi mở miệng ra, ăn cái gì kia chứ? Nàng sắp bị ăn rồi sao?
Khúc Ngưng Hề đã từng có kinh nghiệm khoảng chừng hai, ba lần rồi, nhưng bấy giờ nàng vẫn ngửa khuôn mặt nhỏ lên, mặc cho người ta bắt nạt mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!