Chương 47: Quấn quýt (2)

Một khoảng thời gian trước, sứ thần nước Đông Long đã cáo từ với bệ hạ.

Bọn họ đến Đại Hoàn và ở lại khoảng một, hai tháng, đã học hỏi được không ít kiến thức, thu hoạch tương đối khá, bởi thế nên mới muốn chạy về cho kịp trước thềm năm mới, sắp đến mùa đông rồi, chỉ sợ là đường về khó đi thôi.

Thiên Khánh Đế đã phê chuẩn cho bọn họ đi về, hơn nữa, ông ta còn sắp xếp người của Lễ bộ đưa tiễn họ.

Khúc Ngưng Hề không chắc nữa, có phải là ngày hôm nay hay không?

Mi mắt nàng khẽ run lên, vừa ngước mắt lên thì mắt chạm mắt với đôi mắt màu mực sâu thẳm như biển của Bùi Ứng Tiêu.

"Tiểu Vãn Du vẫn luôn vô cùng thông minh…" Hắn cười nói:

"Ta đã chặn Mộc Thương Hạnh giữa đường, bắt người về rồi."

Đây chính là việc mà hắn đã làm trong khi tạm rời đi hồi chiều.

Điện hạ… Khúc Ngưng Hề không ngờ là hắn lại nói thẳng ra với nàng như thế.

Làm như vậy không sao chứ? Mộc Thương Hạnh là sứ thần đại diện cho nước Đông Long, có liên quan đến hòa bình của hai nước.

Sau khi nước Đông Long cầu hòa, năm nào họ cũng dâng lên rất nhiều cống phẩm, dù Đại Hoàn hận bọn họ đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp nhận những vật phẩm mà họ cống nạp ấy.

Không sao… Bùi Ứng Tiêu rót cho mình một chén thanh tửu:

"Sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì cả."

Hắn cụp mắt, nói tiếp:

"Hơn nữa, trước đêm xuất phát, Mộc Thương Hạnh tái phát chứng nghẹt mũi, thái y nói phổi của ông ta nhiễm lạnh, thận lạnh dẫn đến ngứa mũi, khi dùng thuốc thì cần phải có khăn trắng che mặt để cản bụi."

Nghẹt mũi, có không ít người mắc phải cái bệnh vặt này, Khúc Ngưng Hề nhớ, thỉnh thoảng Tôn ma ma cũng sẽ bị.

Mộc Thương Hạnh thân làm quan chủ sử, không thể vì một mình ông ta mà tuỳ tiện thay đổi lịch trình di chuyển của cả một đội ngũ, cho nên họ cũng sẽ không vì chút bệnh vặt này mà trì hoãn ngày về.

Vậy thì ông ta… ban nãy Khúc Ngưng Hề đã thấy thế thân của Bùi Ứng Tiêu, chẳng mấy chốc là nàng đã liên tưởng đến được.

Nàng cảm thấy hắn rất to gan:

"Chẳng lẽ điện hạ đã lén bắt người ta đi à?"

Đưa Mộc Thương Hạnh thật sự đi, thay thế bằng một người dịch dung, có Ánh Sở ở đó thì nàng ấy có thể làm được việc này.

Hơn nữa, để không lộ tẩy và tránh khiến cho chứng nghẹt mũi của Mộc Thương Hạnh tái phát sớm, bèn mượn nguyên nhân này để che mặt lại bằng khăn trắng, điều này có thể hạn chế sự tiếp xúc của Mộc Thương Hạnh với người ngoài.

Thật sự thì có thể nói đây là một việc phải được thực hiện trong bí mật, khâu này nối tiếp khâu khác, người thế thân cũng không cần phải nằm vùng trong đội ngũ sứ thần trong một khoảng thời gian dài, vì chỉ cần rời khỏi kinh, đi xa một chút, thì bất kỳ lúc nào cũng có thể sắp xếp cho Mộc Thương Hạnh chết bất đắc kỳ tử cả.

Đến lúc đó là sẽ thành công thoát thân, không thể nào truy tìm ra ông ta được nữa.

Hơn nữa, cho dù có xảy ra chuyện chẳng may – thế thân lộ tẩy, thì đương nhiên là người mà Bùi Ứng Tiêu sắp xếp cũng biết võ, hắn ta có thể chạy thoát được.

Nếu như khả năng xấu nhất xảy ra – thế thân bị bắt, thì cũng rất khó để người ta liên tưởng ra Thái tử rồi đặt hiềm nghi lên hắn, vì hắn đã có mặt ở trong rạp hát, hắn có mọi người làm chứng cho mình.

"Sao Tiểu Vãn Du có thể nói là cô lén bắt người kia chứ?" Bùi Ứng Tiêu cũng không phủ nhận, hắn thản nhiên nói:

"Đã bước vào lãnh thổ Đại Hoàn này thì đừng hòng đi đâu được nữa."

Bấy giờ, Khúc Ngưng Hề dám chắc chắn rằng, tâm tình của hắn không tốt thật, đó không phải là ảo giác của nàng.

Chắc chắn Bùi Ứng Tiêu không phải là kiểu người muốn để lộ tâm sự của mình ra ngoài, mà ngược lại, hắn che giấu con người thật sự của mình rất kín kẽ, không để cho ai nhìn thấu được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!