Điện hạ… Khúc Ngưng Hề gọi hắn.
Cơ thể mềm mại của nàng dựa vào, mang theo chút cẩn thận dè dặt, còn chưa bắt đầu mà đã định xin tha rồi:
"Xin điện hạ đừng trêu đùa ta nữa."
"Cô trêu đùa nàng bao giờ?"
Bùi Ứng Tiêu nghe được từ này thì nhìn nàng đầy hứng thú.
Căn bản là Khúc Ngưng Hề không dám ngẩng đầu lên nhìn cái cảnh… hai tay nàng duỗi ra và ôm lấy vai hắn.
Đây chính là cách thức mà nàng thể hiện sự ái mộ.
Nếu còn muốn nàng làm thêm hành động gì khác nữa… thì thật sự là làm khó cho nàng quá, thế nhưng mà, cái người này cứ cố ý chờ như thế chỉ để thấy nàng bối rối.
Nếu nói Bùi Ứng Tiêu rất thích mình thì Khúc Ngưng Hề sẽ không tin đâu. Tuy nàng biết nàng xinh đẹp, nhưng cả cái Thượng Kinh này đâu có thiếu giai nhân tuyệt sắc gì đâu.
Chắc chắn bên cạnh Thái tử sẽ càng không thiếu các cô nương xinh đẹp, hơn nữa… trông hắn giống kiểu nam tử sẽ động lòng trước nữ sắc lắm à?
Nếu như nàng bị lừa gạt bởi cái dáng vẻ cười nhạt thản nhiên này của hắn, thì khi đó nàng mới thật sự là đồ ngốc.
Chắc chắn là sẽ thua thiệt đến mức không còn lại gì cả.
Cũng không biết là câu nào của hắn mới là lời thật lòng nữa…
Khúc Ngưng Hề bị Bùi Ứng Tiêu giữ lấy và buộc phải ngồi trên đùi hắn, bấy giờ nàng đang dịu dàng mà ngoan ngoãn ôm lấy hắn.
Gần quá, hai người gần nhau đến mức, dường như là tiếng tim đập của đôi bên đang đối đáp nhau.
Mà ngực nàng còn chạm vào hắn nữa, tất nhiên là đối phương cũng cảm nhận được rồi.
Chỉ là, nhận ra điều này chỉ khiến cho Khúc Ngưng Hề run sợ không thôi, nàng cực kỳ không quen…
Tiểu cô nương thuần khiết như một tờ giấy trắng, cứ vụng về giữ lấy tư thế này… Bàn tay của Bùi Ứng Tiêu di chuyển xuống dưới, đỡ lấy bờ mông tròn của nàng rồi nâng cao lên và nói:
"Tiểu Vãn Du, như vậy không đủ."
Điện hạ?
Khúc Ngưng Hề chống hai tay lên vai hắn, nàng bị ôm lên, đầu gối quỳ trên mặt ghế hai bên người hắn.
Cao hơn hắn khoảng nửa cái đầu.
Ở tư thế này, Bùi Ứng Tiêu cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng.
Phần cổ của nàng trắng trẻo như ngọc, nhưng ẩn sâu dưới vạt áo, một vệt màu ưng ửng đỏ đang dần lan rộng ra.
Hắn biết da của nàng rất trắng, chắc chắn là chỉ cần nhẹ nhàng đè xuống hai cái thôi là làn da ấy sẽ hắn lên sắc đỏ… hắn có thể khẳng định điều này, không nghi ngờ gì.
Nhưng Bùi Ứng Tiêu không hề đưa tay ra, mà hắn chỉ dán đôi môi mỏng của mình vào, cắn chỗ rìa vạt áo, dùng răng môi kéo lỏng nó ra.
Sau đó…
Ngay chỗ làn da dưới xương quai xanh mềm mại, hắn đã mút một cái, tạo nên một dấu hôn.
Khúc Ngưng Hề nhỏ giọng rầm rì, nàng giật mình một cái, nàng còn tưởng là hắn muốn cắn nàng cơ… Nhưng kết quả là hắn còn chẳng hề dùng đến răng, chỉ dùng sức mút nàng một cái…
Cảm giác này thật là kỳ quái quá…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!