*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi gỡ trại, mọi người quay về hành cung nghỉ ngơi, trong thời gian nghỉ ngơi thì sẽ chọn ngày để lên đường hồi kinh.
Ánh Sở lo lắng mãi không thôi, khi thấy Khúc Ngưng Hề lành lặn quay về thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"May mà tiểu thư ở bên cạnh điện hạ, nếu không… đao kiếm không có mắt, không biết là tình hình sẽ còn nguy hiểm đến mức độ nào nữa!"
"Suýt chút nữa là ta đã chết rồi…" Dòng sông kia ẩn chứa nhiều hiểm nguy thế kia cơ mà, quả là đáng sợ.
Sau khi trải qua chuyện như thế, giọng nói của Khúc Ngưng Hề cũng đã trở nên hơi khàn khàn, khả năng cao là nàng đã bị nhiễm lạnh rồi.
Khúc Viên Thành mời thái y đến, sau khi nàng thu dọn xong xuôi thì thái y vào bắt mạch chẩn bệnh.
Khi Khúc Ngưng Hề tắm rửa trong thùng tắm, có không ít bùn đất đã được gột rửa từ người nàng ra, còn tóc của nàng thì khá là rối.
Ánh Sở nói:
"Chuyện này là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, để em châm một miếng hương an thần, nó có thể giúp cho tiểu thư ngủ ngon hơn."
Tuy bây giờ đã không còn sớm nữa, nhưng thật ra Khúc Ngưng Hề cũng chưa thấy buồn cho lắm, nàng bèn hỏi:
"Có thể điều tra ra lai lịch của các tử sĩ không? Lục cô nương sao rồi?"
Ánh Sở lắc đầu và đáp:
"Chủ tử nói không để cho kẻ nào sống sót, nên không có ai trong số bọn họ sống sót cả, chắc là ngài ấy cũng đã biết trước lai lịch của đối phương rồi… Còn Lục cô nương thì đang bị thương…"
Hả?
Khúc Ngưng Hề ngạc nhiên:
"Nàng ấy không sao chứ?"
Chẳng phải là nàng ấy biết võ à?
Ánh Sở nhỏ giọng nói:
"Suỵt, là do nàng ấy tự làm cho chính mình bị thương đấy tiểu thư."
Khúc Ngưng Hề ngạc nhiên, tất nhiên là có rất ít người biết rằng Lục Diễm Hoa biết võ, thế nên, việc một thiếu nữ bị người ta truy sát nên mới bị thương sẽ hợp lý hơn rồi.
Nàng không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu chìm vào suy tư, còn ánh mắt thì vô thức nhìn chăm chú vào mặt nước.
Thái tử, Lục Diễm Hoa, bí mật giữa hai người họ cũng nhiều thật đấy nhỉ?
Rốt cuộc đó là bí mật gì mà nàng ấy thà làm cho bản thân mình bị thương, chứ quyết không thể để lộ?
Tại sao lại thế?
Khúc Ngưng Hề mơ hồ cảm thấy, có lẽ việc này có liên quan đến cái chết của Lục Hoàng hậu năm xưa.
Nghe nói, mỗi một người mang dòng máu Lục gia đều là người mạnh mẽ thiện chiến, đến cả Lục Hoàng hậu cũng thế, dù là Hoàng hậu, nhưng bà cũng mang phong thái khí phách của một hiệp nữ.
Có lẽ bà cũng biết võ, trước kia Khúc Ngưng Hề chưa từng nghe nói đến chuyện này, sau khi tiên Hoàng hậu qua đời thì mọi người đều tránh đi, không nói đến bà nữa.
Người học võ thân thể tráng kiện, sao bà lại để Thái tử ở lại một mình, buông bỏ nhân thế khi tuổi hoa đương nở?
Là bỗng nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, hay là vì một nguyên nhân nào đó khác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!