Chương 40: Ân nhân cứu mạng (1)

Màn đêm nhanh chóng nuốt chửng ánh hoàng hôn.

Chim bay mệt thì về tổ, sâu thăm thẳm trong khu rừng, sương mù giăng lối, có đủ mọi loại âm thanh cứ liên tục vang lên.

Tuy đám hắc y nhân đã ra sức đuổi theo bọn họ rồi nhưng cuối cùng lại chẳng thành, người của Đông Cung nhanh chóng đuổi đến và bắt được bọn chúng.

Bùi Ứng Tiêu cũng đã dự liệu được rằng, sẽ có người xuống tay với Lục Diễm Hoa, sự cố ngựa hoảng loạn xảy ra vào tối hôm qua chỉ là một phép thử mà thôi.

Vì thế, hắn đã bố trí người, để cho Lục Diễm Hoa lấy thân làm mồi nhử, nhằm tạo ra thế

"bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đợi phía sau".

Nào ngờ, sau đó lại có một đám tử sĩ xuất hiện ngoài kế hoạch, không chỉ có thế, chúng còn nhắm vào hắn nữa.

Tuy xuất hiện nhiều người hơn trong dự tính, nhưng cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều đến kế hoạch. Chỉ là, sự xuất hiện bất ngờ của Khúc Ngưng Hề đã dẫn đến một vài tình huống ngoài dự liệu.

Không chỉ vậy, trong khi các bên đang giao đấu vô cùng hỗn loạn, nàng đã bị rơi xuống sông.

Sau khi Bùi Ứng Tiêu cứu nàng, vì để giữ gìn thanh danh cho nàng, hắn vẫn chưa liên lạc với thuộc hạ của hắn ngay.

Kế hoạch ban đầu đã hoàn hảo lắm rồi, nào ngờ lại phát sinh quá nhiều tình huống bất ngờ, nên tình hình lúc bấy giờ mới trở thành

"Thái tử biến mất không rõ tung tích ở đâu".

Đến cả Minh Ân cũng không biết rằng, sau hốc cây đại thụ ẩn giấu một hang động, và đây cũng chính là nơi mà hắn ta để mất dấu chủ tử.

Sau khi sự việc này được bẩm báo lên Thiên Khánh Đế, các vị đại thần lo lắng và phẫn nộ không thôi.

Có kẻ có can đảm dám ám sát Thái tử, còn làm cho cánh tay của Lục Diễm Hoa bị thương, nghe nói là cô nương của Khúc gia cũng bị mất tích theo… Trước mặt thiên tử mà lại dám làm ra những chuyện như thế này, xem ra là đám người này chẳng hề biết phép tắc là gì cả!

Thật sự là quá sức quá đáng!

Thị vệ nhanh chóng tiến vào trong rừng tìm kiếm, toả ra để tìm kiếm ở khắp mọi nơi.

Còn trong cái hang động nhỏ này, hai người kia như đã chia cắt với thế giới ở bên ngoài.

Khúc Ngưng Hề đã mất đi ý thức. Nàng đã uống phải hai ngụm nước sông, còn với vết thương xuất hiện sau khi đầu nàng vô tình va đập vào đá, Bùi Ứng Tiêu cũng đã xử lý qua cho nàng rồi.

Một tay hắn ôm nàng, tay kia thì bắt đầu hành động mà không hề do dự một chút nào cả…

Vì đang vào thu nên y phục nàng mặc cũng không quá dày, hắn cởi đai lưng ra một cách vô cùng dễ dàng, đến cả dây buộc ướt sũng kia mà hắn cũng tháo ra luôn…

Một phần da thịt trắng mịn màng bật ra bên ngoài, có ánh lửa nơi đây chiếu rọi, trông nơi ấy còn sáng ngời và mềm mịn hơn cả ngọc thượng hạng.

Đến cả một người lúc nào cũng có thể giữ vững dáng vẻ điềm nhiên như Bùi Ứng Tiêu, mà bấy giờ cũng phải cảm thấy hơi khó xử.

Nơi ấy quá đỗi bắt mắt, nhưng cũng đủ để đánh mạnh vào mọi giác quan, dù hắn có quay mặt đi, có che mắt lại, thì cũng vẫn chẳng sao xoá nhoà được hình ảnh ấy trong tâm trí.

Trời sinh đã có dáng dấp xinh đẹp, dáng người lả lướt, nhưng vì e ngại ánh mắt người đời, nàng chọn che giấu hết thảy những điều đó đi.

Bùi Ứng Tiêu nhắm mắt lại, hắn không thể lãng phí thêm thời gian được nữa. Sau khi cởi bộ y phục ướt sũng của nàng ra, hắn cũng nhanh chóng cởi y phục của mình ra và treo cả hai bộ y phục lên giá để hong khô.

Hắn luôn mang theo một chiếc bình sứ nhỏ bên người, là thuốc dùng để trị các vết thương ngoài da, vừa hay có thể dùng nó để bôi lên miệng vết thương của Khúc Ngưng Hề.

Sau khi bôi thuốc, máu không còn chảy ra nữa, vết thương cũng dần đông lại.

Mà, trong suốt quá trình này, Khúc Ngưng Hề không ngừng cựa quậy.

Mặc dù đã không còn mặc xiêm y ẩm ướt trên người nữa, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh, thế nên, theo bản năng, nàng vẫn cố nhích đến gần nguồn nhiệt ấm nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!