Chương 4: Phong thái

Lòng dạ Khúc Ngưng Hề rối như tơ vò, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nàng cầm diều mà Hoàng hậu ban thưởng lên và đi phân phát cho từng vị tỷ muội, rồi nàng và các nàng ấy vừa cười nói, vừa đi vào trong rừng hoa cùng nhau.

Không bao lâu sau, có một tên sai vặt lặng lẽ chạy đến gần, truyền đạt lại nỗi lòng áy náy của Ngạn Đàn tiên sinh với Tôn ma ma.

Không phải là do y đến muộn, chỉ là vì y không muốn bản thân mình vô tình quấy rầy nhã hứng dạo chơi, thưởng hoa của các vị tiểu thư ở đây, nên mới không xuất đầu lộ diện.

Ngày khác, đích thân y sẽ đến phủ An Vĩnh Hầu để tạ lỗi.

Ý nghĩa đằng sau hai chữ ta lỗi này là, cuộc xem mắt của hai người coi như dừng lại ở đây.

Ngạn Đàn là một người thông minh, nhờ vào hành động Hoàng hậu mời thêm nhiều quý nữ đến đây, y đã hiểu được ý của bà ta.

Không cần phải có người nào đó đến và chỉ ra cho y biết, chỉ cần như vậy thôi là đủ để y biết khó mà lui, cũng chu toàn lễ nghĩa cho cả đôi bên.

Trước khi đến đây, Khúc Ngưng Hề đã biết được kết quả này rồi, cả Tôn ma ma và Ngân Bình cũng đều hiểu.

Thế nên, cũng chẳng có ai để tâm đến chuyện này, mà họ đều cầm diều lên, xem lần ra ngoài này như một chuyến du xuân.

Nhưng, tất nhiên là Khúc Ngưng Hề không thể cảm thấy hứng thú với chuyến du xuân này rồi.

Nàng như một con thỏ nhỏ đang bị một sợi dây thừng quấn quanh cổ rồi cột lại, chỉ dám đứng yên tại chỗ, nhảy nhót một cách rụt rè, lúc nào cũng ở trong tư thế đề phòng, như thể là không biết khi nào sợi dây thừng đó sẽ siết chặt lại, thắt lấy cổ nàng.

Ở khu vực này có rất nhiều cây cổ thụ mai vàng, cành lá xum xuê, hoa nở tươi tốt, hợp lại thành một khu rừng nhỏ.

Những bông hoa cúc vạn thọ nho nhỏ điểm thêm sắc màu tươi sáng cho ngày đầu xuân.

Lục cô nương đi tới, nàng ấy lấy bừa một con diều.

Lúc nàng ấy đi đến gần, thì ngoài ấn tượng về dáng người cao gầy, bấy giờ Khúc Ngưng Hề mới áng chừng được là nàng ấy cao khoảng bao nhiêu – cao hơn nàng chừng nửa cái đầu, quả nhiên là

"hổ phụ không sinh khuyển nữ" mà.

Vẻ mặt Lục Diễm Hoa lạnh lùng, nàng ấy mặc một bộ váy gấm bát bảo Tứ Xuyên màu đỏ, dáng người cao gầy, và chỉ điểm trang bằng một cây trâm mẫu đơn.

Đúng với cái tên Lục Diễm Hoa, nàng ấy mang một vẻ đẹp diễm lệ lấn át người khác, và vẻ đẹp này lại hoàn toàn tương phản với tính tình của nàng ấy.

Phần lớn mọi người trong nhóm tiểu cô nương đều cảm thấy ngạt thở bởi vẻ mặt lạnh băng của nàng ấy, bởi thế nên không có ai dám đến gần và bắt chuyện với nàng ấy cả.

Từ cô nương bĩu môi:

"Kiêu ngạo cái gì kia chứ."

Lý cô nương giật giật ống tay áo của nàng ta: Đừng nói nữa…

Lục gia không chỉ là nhà ngoại của Thái tử, mà đến cả bệ hạ còn phải tưởng nhớ đến họ hằng năm. Nghe nói là, trước đây, khi Lục Diễm Hoa còn nhỏ, nàng ta đã dám từ chối phong hào Quận chúa.

Nói ngắn gọn lại, thì đây là một vị chủ nhân có tư cách để tùy hứng và không cần phải nể nang mặt mũi ai cả.

Lục Diễm Hoa cũng không muốn nói chuyện với ai, Thái tử vừa xuất hiện, nàng ấy đã trôi dạt qua đó rồi.

Nàng ấy ném diều vào trong lòng Bùi Ứng Tiêu, động tác vô cùng quen thuộc, còn người đó thì vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như vậy, vô cùng bao dung trước hành động này của nàng ấy.

Thái tử đến, mọi người lần lượt tiến lên chào hỏi.

Hôm nay hắn cũng mặc bộ áo bào sắc trắng, quỳnh chi ngọc thụ [*], hắn vừa xuất hiện thôi mà đã có thể khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên ảm đạm, mờ nhạt.

[*] – Quỳnh chi ngọc thụ:

Thành ngữ này là một phép ẩn dụ, chỉ người có nhân cách cao thượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!