May mà hành động của hai người họ không có gì quá đáng, nàng không thấy hành động nào quá mức thân mật cả, nếu không thì chắc có lẽ đôi bên sẽ xấu hổ vô cùng.
Lục Diễm Hoa nghe thấy nàng nói như thế thì bỗng không biết phải phản ứng lại thế nào, nhưng Bùi Ứng Tiêu lại bật cười thành tiếng và nói:
"Tiểu Vãn Du, đến đây."
Khúc Ngưng Hề không muốn đi sang đó, nàng lắc đầu rồi nói:
"Bây giờ không còn sớm nữa, thần nữ muốn quay về, hai người đừng để ý…"
"Cô nói nàng sang đây."
Bùi Ứng Tiêu khẽ cười và nói lại thêm một lần nữa.
Rõ ràng là giọng điệu của hắn nghe rất dịu dàng, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thật đáng sợ.
Khúc Ngưng Hề hơi mở miệng, nhưng rồi vẫn cắn răng xuống ngựa, bất đắc dĩ đi sang.
Nàng vừa đến gần là Bùi Ứng Tiêu đã đưa tay ra, nắm lấy cổ tay mềm mại trắng nõn của nàng.
Khúc Ngưng Hề vô cùng ngạc nhiên trước hành động dũng cảm này của hắn, nàng vội vung tay, cố gắng giãy ra, nhưng lại bị bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lại.
Động đậy cái gì?
Bùi Ứng Tiêu liếc mắt nhìn nàng.
Điện hạ… Sao hắn lại chẳng biết kiêng dè chút nào thế? Vẫn còn đang ở trước mặt Lục cô nương đấy…
Khúc Ngưng Hề không biết phải hình dung như thế nào nữa, nhưng mà… nhưng mà nàng cứ có cảm giác là họ đang liếc mắt đưa tình trước mặt chính thất ấy…
Mặc dù có thể là Lục cô nương đã biết mối quan hệ có phần mờ ám của nàng và Thái tử, nhưng Khúc Ngưng Hề vẫn cảm thấy mình khó lòng mà ngẩng cao đầu lên nổi.
Sao quan hệ giữa người với người với nhau mà cũng có thể phức tạp đến nhường này vậy?
Nàng không ghét Lục cô nương, Lục cô nương kiệm lời, nhưng thật ra lại không hề khó gần, nàng ấy còn đưa áo choàng của mình qua cho nàng nữa.
Nhưng cũng vì Bùi Ứng Tiêu, mà mối quan hệ giữa ba người họ đã trở nên rất kỳ quái…
Lục Diễm Hoa chỉ liếc mắt nhìn hai người họ, sắc mặt trông vẫn khá là bình thường, tưởng như không để trong lòng.
Nhưng ánh mắt nàng ấy lại nhìn ngó khắp xung quanh.
Thật sự là Khúc Ngưng Hề không tài nào có thể hiểu nổi, chẳng lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là
"phong thái của chính thất" sao?
…
Bùi Ứng Tiêu khẽ nói:
"Nơi này nguy hiểm, nàng không thể rời đi, hãy theo sát bên cạnh cô."
Hả? Sao hắn lại nói thế này?
Khúc Ngưng Hề không thể nghĩ ra được lý do tại vì sao, còn Ánh Sở thì đã bị Minh Ân kéo đi mất rồi.
Lúc nàng còn đang nghi hoặc, thì bỗng, có tiếng xào xạc phát ra từ mấy bụi cây ở hai bên bờ sông.
Chỉ trong một cái chớp mắt sau đó, mười mấy hắc y nhân xuất hiện, bọn họ như đến từ hư không, cầm vũ khí trong tay mà lao vào tấn công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!