Chương 38: Sâu thẳm trong rừng (1)

Bùi Ứng Tiêu nói:

"Chính nàng đã trêu chọc ta trước."

Đúng, hình như đúng là có chuyện như thế thật, là do nàng đã nói là nàng ái mộ hắn…

Tuy Khúc Ngưng Hề đã uống say nhưng nàng cũng không hề quên chuyện đó, nàng oà khóc nức nở:

"Ái mộ ngài là chuyện của ta, có liên quan gì đến điện hạ đâu?"

Đây là lần đầu tiên Bùi Ứng Tiêu nghe thấy cách nói như thế này, hắn không nhịn được mà bật cười:

"Không liên quan gì đến cô sao?"

Khúc Ngưng Hề gật đầu thật mạnh, nhưng vì nàng ngồi không vững, nên khi gật đầu như thế, người cũng nghiêng ngả theo rồi lại ngã vào trong lòng hắn, còn lời nàng nói thì nghe cũng khá rõ ràng:

"Để một mình ta ái mộ ngài là được rồi, ngài không cần phải quan tâm đến ta…"

Bùi Ứng Tiêu vươn tay ôm lấy nàng, kéo nàng lại rồi để nàng ngồi trên đùi mình, nàng nhỏ bé xinh xắn, cũng chịu ngồi ngoan, không còn nghiêng trái nghiêng phải nữa.

"Nàng ái mộ cô thật sao?"

Ánh mắt Khúc Ngưng Hề mơ màng, nàng buồn ngủ lắm rồi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nàng mím lại, nàng nói:

"Ta, ta không nói cho ngài đâu…"

Nói đi.

Hắn cúi đầu, nói nhỏ bên tai nàng hai chữ như thế.

Thật sự là nàng rất bướng bỉnh, chỉ nhỏ giọng nói rằng: … Không nói.

Nói ra là mất mạng đấy, có đánh chết nàng thì nàng cũng không thể nói ra đâu hu hu hu…

… Ban nãy hắn còn cảm thấy nàng uống say rồi thì sẽ thành thật lắm cơ đấy.

Bùi Ứng Tiêu nâng cằm nàng lên, cắn lên môi nàng một cái rồi nói: Bé lừa đảo này.

Ban đầu Khúc Ngưng Hề còn chưa hoàn hồn lại, chỉ biết ngây ngốc nhìn, để mặc cho hắn cọ xát vào cánh môi mình đến mức sưng đỏ cả lên.

Không… Nàng muốn từ chối, kết quả là, đến cả lưỡi của mình mà nàng cũng không giữ lại được, thất thủ hoàn toàn.

Vốn dĩ đầu óc nàng đã hỗn loạn rồi, nên bây giờ, khi rơi vào tình thế này, nàng cũng đã đánh mất năng lực suy nghĩ, cứ chìm trong trạng thái mơ hồ, người mềm nhũn đến mức không thể tự đứng vững.

Cánh tay ôm lấy eo nàng cứ ngày một siết chặt lại.

Nàng rất ngoan, cứ để mặc cho người ta ức hiếp nàng như thế, cứ để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Bấy giờ, nàng như thể là đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Thật ra tính chiếm hữu mạnh mẽ đã có từ trong xương cốt của Bùi Ứng Tiêu rồi, nhưng hắn lại rất giỏi che giấu.

Tuy thỉnh thoảng mới bộc phát ra ngoài, nhưng có khi đó sẽ là một hành vi thất lễ.

Khi bị trói buộc trong đủ mọi loại lễ tiết giáo điều, ắt hẳn con người ta sẽ giấu mặt trái tối tăm của bản thân mình đi thật kỹ.

Nhưng khi nó đối mặt với một vật thể mềm yếu và dễ bắt nạt… như là nàng, thì lòng tham cũng như là sự chiếm hữu mạnh mẽ kia sẽ bộc phát, khiến hắn không thể khống chế được nữa.

Bùi Ứng Tiêu không ngừng hôn vào môi của người đang ở trong lòng mình, tiểu cô nương vẫn còn đang thút thít, thậm chí là còn chưa học được cách hít thở nữa.

Mỗi khi hôn đến đoạn này, hắn sẽ thổi khí cho nàng, hoặc là sinh ra chút từ bi mà dừng lại chốc lát, cho nàng chút thời gian để thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!