Chương 37: Rượu mạnh (2)

Ngày hôm sau, ở chỗ đồng cỏ trước cánh rừng, có một đám cung nhận đi qua đi lại, trông vô cùng bận rộn, vì bọn họ đang phải chuẩn bị lều trại theo yêu cầu của bệ hạ.

Ban đầu thì việc này không nằm trong kế hoạch săn bắn năm nay, nhưng nhóm sứ thần của nước Đông Long lại nói, trước một rừng cây rộng lớn đẹp tuyệt trần như thế này, họ đều cảm thấy vô cùng phấn khởi, không kìm được mà chỉ muốn so tài săn bắn với các anh tài Đại Hoàn một phen.

Có vài dũng sĩ trong đoàn bọn họ, có vẻ như phía Đông Long đã có sự chuẩn bị kỹ rồi mới đến.

Thiên Khánh Đế không có lý do gì để từ chối lời thách thức này cả.

Đã quyết định so tài săn bắn thú rừng rồi mà lại đi so tài ở trong hành cung thì cũng không hay lắm, nên ông ta dứt khoát dựng lều trại ở bên ngoài luôn, đến lúc đó, ai săn được bao nhiêu con mồi là mọi người cũng sẽ thấy được ngay.

Tất nhiên là không thể thiếu một bữa tiệc quanh lửa trại rồi, và các cung nhân cũng đã sắp xếp chuẩn bị xong xuôi.

Đã là tỷ thí rồi thì phải có phần thưởng, có phần thưởng thì cuộc tỷ thí mới trở nên hấp dẫn.

Thiên Khánh Đế đã lấy ra không ít đồ tốt từ trong kho riêng của ông ta ra, trong đó, có một chiếc cung lục lân kim xà [*], ánh sáng vàng rực rỡ toả ra từ nó vô cùng bắt mắt.

[*] Cung lục lân kim xà (), trong đó, lục lân () là màu xanh lá của vảy, kim xà () là rắn vàng. Thế nên, cung lục lân kim xà ở đây là một chiếc cung có thiết kế được lấy cảm hứng từ hình ảnh của một con rắn vàng và được trang trí bằng các lớp vảy xanh.

Được xem như là phần thưởng lớn nhất. Đường cong mềm mại và hoàn mỹ như một con rắn vàng, lớp vảy mỏng màu xanh biếc làm từ ngọc quý phủ ở bên trên. Chiếc cung này không chỉ có thể dùng để săn bắn, mà tính thẩm mỹ của nó cũng cao.

Đến cả tướng quân Ninh Uy cũng không thể cưỡng lại được, ông ấy cũng muốn có được nó.

Cuộc so tài săn bắn thú rừng này không giới hạn số người tham dự, ai muốn tham gia thì đều có thể đi cùng, chỉ cần một canh giờ sau mang con mồi về là được.

Sau khi biết được thông tin này, lại thêm việc Nhị Hoàng tử không có mặt ở đây, Khúc Hoàng hậu cảm thấy khó chịu vô cùng.

Bà ta đưa mắt nhìn về phía Bùi Ứng Tiêu, cười nói:

"Sứ giả nước Đông Long đang ở đây, mong Thái tử không có gánh nặng tâm lý gì, có thể mang thắng lợi vẻ vang về."

Ha ha, bà ta muốn chống mắt lên mà nhìn, nhìn xem tên Thái tử có kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung bình thường như hắn có thể giữ lại mặt mũi kiểu nào.

Người đứng đầu đoàn sứ giả nước Đông Long tên là Mộc Thương Hạnh, năm đó ông ta đã tham gia vào cuộc chiến giữa hai nước.

Bấy giờ, ông ta khẽ vuốt chòm râu và nói:

"Thái tử cũng mang một nửa dòng máu của Lục gia, thật ra ngoại thần rất mong chờ được nhìn thấy sự dũng mãnh của điện hạ."

Thiên Khánh Đế cười:

"Là Thái tử thì chỉ cần làm tốt bổn phận của Thái tử thôi là được, mấy chuyện như là"múa đao vung kiếm

"này đã có các tướng quân lo liệu rồi."

Bùi Ứng Tiêu tỏ vẻ hơi xấu hổ:

"Không thể kế thừa sự dũng mãnh của phụ hoàng và ngoại tổ, quả thật cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn."

Hắn tỏ vẻ khiêm tốn như thế này, hiển nhiên đã khiến người ngoài không thể nói nên lời.

Trên tất cả mọi phương diện, bao giờ Thái tử cũng là nhân tố nổi bật nhất cả, nhưng bây giờ hắn lại dám thừa nhận rằng hắn không giỏi lĩnh vực này, dù rằng đây cũng chẳng phải là khuyết điểm hay gì cả.

Hắn cũng đã thừa nhận rằng hắn không giỏi việc cưỡi ngựa bắn cung này rồi, lẽ nào việc để hắn so tài cưỡi ngựa bắn cung với các võ tướng là công bằng sao?

Dẫu có là thế, hắn cũng vẫn không hề biện hộ cho bản thân mình lấy một câu nào.

Hôm nay cũng là một ngày mà Thái tử khiến mọi người phải tin phục mình.

Khúc Ngưng Hề đứng ở một nơi khá xa, nàng thấy thế thì thầm nghĩ, Bùi Ứng Tiêu cũng biết diễn thật đấy…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!