Khúc Ngưng Hề không thể nào chấp nhận những lời nói này.
Chỉ có Thái tử phi mới có tư cách để cử hành hôn lễ với Thái tử.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, bởi vì nó quá xa vời, thân phận của nàng cũng chẳng đủ cao quý.
Bùi Ứng Tiêu nói hắn sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì, thế nên, đến tận bây giờ nàng cũng vẫn không biết là mình sẽ có vị trí nào ở Đông Cung.
Chắc cũng không khác suy nghĩ của nàng là bao, nàng mang họ Khúc, nàng phải cố gắng hòa nhập, phải biết an phận.
Thái tử thích nàng nhiều hơn một chút, thì cuộc sống của nàng sẽ lại trôi qua dễ dàng hơn một chút.
Nếu như không thì cứ ngoan ngoãn làm một người vô hình, vô hình cho đến già rồi chết đi.
Đây là lần đầu tiên có một nam tử đứng trước mặt và thẳng thắn nói rằng hắn ta muốn cưới nàng, nếu Khúc Ngưng Hề nói là nàng không xúc động một chút nào cả, là không đúng.
Nàng nhìn vào khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Vương Cẩm Ý, lắc đầu nói:
"Vương công tử, chuyện của ta và công tử, xem như hữu duyên vô phận, không cần phải cố chấp giữ lấy đâu."
Sao lại làhữu duyên vô phận?
Dường như Vương Cẩm Ý như không bằng lòng với lý do thoái thác này.
Nhưng Khúc Ngưng Hề lại không muốn giải thích gì nhiều.
Nàng không hy vọng rằng sẽ có người chống lại Bùi Ứng Tiêu vì nàng, bởi vì, cơ bản là bọn họ không hề biết rằng, Thái tử đâu chỉ có mỗi bộ mặt quân tử như bên ngoài đâu.
Bùi Ứng Tiêu có rất nhiều bí mật, rất nhiều thủ đoạn khó lường, tâm tư lại thâm sâu khó dò, càng khỏi cần phải nói đến thân phận của hắn.
Nàng đã sớm tự nhủ với bản thân mình rằng:
Không một ai có thể trở thành đối thủ của hắn.
Bọn họ không biết là hắn đáng sợ đến nhường nào.
Không nên liên lụy đến ai cả, nghiêm túc giữ lễ quân thần mới chính là việc tốt nhất nên làm.
Khúc Ngưng Hề không hề cho rằng Vương Cẩm Ý sẽ vì nàng mà đắc tội với Thái tử, làm ảnh hưởng đến con đường tương lai mai sau, mà chỉ đơn thuần là nàng cảm thấy không cần thiết phải làm thế thôi.
Nếu Vương Cẩm Ý biết được mọi chuyện, có lẽ hắn ta sẽ cảm thấy hối hận, hối hận chỉ vì đối tượng xem mắt mà lại phải chịu một trận tai bay vạ gió.
Cái giá phải trả này không đáng, ở Thượng Kinh có rất nhiều cô nương tốt, mà bọn họ lại không có tình sâu nghĩa nặng gì.
Hai người không thể nói chuyện nhiều, chỉ một lát sau, đã có tiếng vó ngựa đuổi tới, chính là Đinh Tuyết Quỳ và những người khác.
Ai nấy đều cảm thấy bất mãn trước hành vi ấy của Minh Họa, Khúc Ngưng Hề là biểu muội của nàng ta mà nàng ta cũng có thể ra tay như thế sao?
Có lẽ là các nàng ấy đều đã nhìn ra được rằng, Minh Họa có tình ý với Vương Cẩm Ý, nhưng không có một ai nói ra điều này cả.
Họ sẽ càng không thể ngờ được rằng, Minh Hoa đã từng ra tay với Khúc Ngưng Hề chỉ vì chuyện này.
Với chuyện đã xảy ra ở chùa Cô Lan, Hoàng hậu cũng chỉ khiển trách nhẹ nhàng nàng ta một chút rồi tiện tay đè xuống thôi.
Ngoại trừ đương sự là Khúc Ngưng Hề ra, không có ai biết đến chuyện này cả.
Thật sự là nàng rất cảm kích Bùi Ứng Tiêu, không biết là vì lý do gì mà hắn lại dịch dung và xuất hiện ở chùa Cô Lan ngay hôm ấy nữa. Nhưng với sự cẩn trọng của hắn, không có bất kỳ một động tĩnh khác thường nào có thể trót lọt vượt qua ánh mắt hắn được.
Khúc Ngưng Hề nghi ngờ, sở dĩ A Thúc có thể tra ra được Minh Họa một cách thuận lợi và nhanh như thế, là vì có Thái tử âm thầm giúp đỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!